Ngô Bình: “Chắc chị có nhiều bạn ở đấy lắm nhỉ, khéo còn gặp được họ ý chứ”.
Nhắc đến bạn học, Bạch Băng cúi đầu nói: “Chị không muốn gặp họ”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Tại sao? Chị có mâu thuẫn gì với họ à?”
Bạch Băng thở dài một hơi: “Vài chuyện cũ thôi, khi ấy chị và mấy người bạn đã ầm ĩ với nhau. Khi ấy, họ đi khắp nơi rêu rao xấu về chị, khiến chị bị cả trường chê cười. Nếu không vì chuyện đó thì chắc chị đã ở lại Hải Thành làm việc rồi”.
Ngô Bình cau mày: “Họ thật quá đáng!”
Bạch Băng: “Họ nhắm vào chị là vì bạn trai của họ đã viết thư tình cho chị. Có mỗi chuyện ấy thôi mà một người trong số đó làm rùm beng lên”.
Ngô Bình lắc đầu: “Đúng là như phim ấy”.
Hai người trò chuyện nên thời gian trôi rất nhanh, loáng cái đã tới Hải Thành.
Đây là một thành phố lơn, dân cư đông đúc, kinh tế phát triển, rất nhiều người bỏ mồ hôi công sức để gây dựng sự nghiệp ở đây.
Nhịp sống ở Hải Thành rất nhanh, chứ không như huyện nhỏ, ai cũng nhàn nhã.
Không lâu sau, chiếc xe đã đi tới một khách sạn năm sao, Ngô Bình ném chìa khoá xe cho nhân viên phục vụ rồi đi làm thủ tục nhận phòng với Bạch Băng.
Bạch Băng gánh một món nợ khổng lồ trên lưng nên luôn sống rất tiết kiệm, mua sắm gì cũng phải tính toán kỹ. Thấy Ngô Bình tới một khách sạn sang trọng như thế này, cô ấy vội nói: “Mình đổi khách sạn khác đi”.
“Sao thế ạ”, Ngô Bình nói: “Em có thẻ ưu đãi mà, không mất tiền đâu”.
Tuy Ngô Bình không nói thật hẳn, nhưng cũng không phải nói dối. Giờ ah ở khách sạn gần như không mất tiền, Thiên Long đã thành lập một công ty phục vụ, anh đi máy bay hay ở khách sạn đều sẽ do tổ chức thanh toán.
Đương nhiên cũng vì anh có chức vụ cao, chứ các thành viên bình thường thì không có đãi ngộ như vậy.
Ngô Bình đặt một phòng rồi hai người mang đồ vào, sau đó quyết định đi thưởng thức các món ngon của Hải Thành.
Bạch Băng từng học đại học ở đây nên biết khá nhiều chỗ ăn ngon, cô ấy dẫn Ngô Bình đến một khu phố cổ chuyên bán các món đặc sắc.
Từ khách sạn đến đó rất xa nên Bạch Băng bảo khách sạn sắp xếp xe để đưa họ đi.
Chiếc xe dừng trước một ngõ phố lâu đời, người ở đây đông như mắc cửi. Từ xa, Ngô Bình đã ngửi thấy hương thơm của đồ ăn.
Bạch Băng cười nói: “Chỉ có người bản địa mới đến đây thôi, khách du lịch không biết đâu”.
Nói rồi, hai người đi vào trong, hai bên đường đều là các hàng quán bán đồ ăn và đủ các thứ trên đời, ít cũng phải có đến hơn một trăm hàng quán, khách ở đây toàn nói giọng địa phương để mặc cả.