Sau khi nhận được tiền, Ngô Bình lập tức dẫn người đi khỏi đó.
Lúc này hai chân Từ Kiêu vẫn còn mềm nhũn, cậu ta hít sâu một hơi nói: “Anh Bình, chúng ta đi nhanh thôi, đó là nhà họ Vương ở Trung Châu đấy, chúng ta không chọc vào nổi đâu”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tại sao phải đi? Nếu chúng ta đã đến Đổ Thạch Thành rồi thì mua thêm vài khối đá thô nữa chứ”.
Sau đó cậu nói với Hàn Băng Nghiên: “Băng Nghiên, có phải nhà em mở cửa hàng trang sức không? Anh mua thêm đá ngọc thô cao cấp, sau đó gia công thành trang sức, gửi bán trong cửa hàng nhà cô”.
Hàn Băng Nghiên cười nói: “Được chứ”.
Trước tiên Ngô Bình đến khu một, nơi đó còn có mấy chục khối đá thô mà cậu thấy chất lượng khá tốt nhưng vẫn chưa kịp mua. Mấy đá thô này giá rẻ nhất này cũng phải hơn mấy trăm nghìn tệ, cậu đã chi hơn một trăm ba mươi triệu tệ để mua thêm mười ba khối đá thô.
Sau đó cậu lại đến khu hai, khu ba, khu bốn, bỏ ra hơn hai trăm bốn mươi lăm triệu mua được tám mươi bảy khối đá thô ở ba khu này.
Ngoài những khu vực này, đá thô tốt nhất trong Đổ Thạch Thành được đặt ở một nơi gọi là Cửu Ngũ Các, trong đó chỉ có hơn một trăm đá thô nhưng giá của mỗi khối đá thô đều hơn một trăm triệu tệ.
Cửu Ngũ Các không phải là nơi người nào cũng có thể vào được, chỉ có những khách hàng đã chi tiêu hơn năm mươi triệu tệ ở Đổ Thạch Thành mới có thể vào trong.
Tất nhiên Ngô Bình có đủ tư cách đó, cậu đã mua đá thô hết mấy tỷ tệ.
Đi vào Cửu Ngũ Các, khách bên trong không nhiều, ngoài ba người Ngô Bình, bên trong chỉ có vài người khác, những người còn lại đều là nhân viên phục vụ.
Đá thô trong Cửu Ngũ Các đều rất lớn, khối nhỏ nhất cũng cao hơn một mét, nặng hơn một tấn.
Ngô Bình thẩm thấu bí lực vào lòng đất, sau đó tiến vào từng khối đá thô trong Cửu Ngũ Các. Sau chưa đầy nửa phút, Ngô Bình đã hoàn toàn biết được tình hình của mấy đá thô này.
Cậu bước đến trước một khối đá thô cao gần hai mét, nặng năm tấn, phát hiện đá thô này được niêm giá là bốn trăm tám mươi triệu tệ.
Ngô Bình ấn vào đá thô, vỗ nhẹ một cái rồi nói: “Tôi mua khối đá thô này”.
Người bán hàng cả kinh, lập tức nói: “Cậu tinh mắt thật đấy, khối đá thô này tên “Đại Thiên Vương”, là một viên đá thô cao cấp được phát hiện ở Myanmar vào ba mươi lăm năm trước, từng được một số nhà sưu tập cất giữ”.
Ngô Bình: “Các cô có dịch vụ đưa hàng đến tận nhà không?”
Nhân viên bán hàng vội gật đầu: “Đương nhiên là có rồi, chúng tôi không chỉ đưa hàng đến mà còn có dịch vụ tách đá miễn phí ở tận nhà”.
Ngô Bình: “Ừ, tốt lắm”.
Ngô Bình dùng số dư trong tài khoản chi hết trả bốn trăm tám mươi triệu tệ, sau đó lại bước đến khối đá thô thứ hai. Khối đá thô này không bằng khối đá thô thứ nhất, hơn nữa giá cũng cao hơn nhưng chất lượng phỉ thúy bên trong cũng khá tốt, giá trị tối thiểu cũng có thể gấp ba hoặc gấp năm lần.
Khối đá thô này lớn hơn, tổng giá trị là chín trăm chín mươi chín triệu tệ, tên của nó cũng rất bá đạo, tên là Ngọc Hoàng Đại Đế, là khối đá thô đắt nhất ở đó.
Ngô Bình không có đủ tiền, thế là cậu bèn liên lạc với Nghiêm Lãnh Thạch, bảo ông ta chuẩn bị một tỷ. Chẳng mấy chốc tài khoản công ty mà cậu dùng đã có thêm một tỷ tệ tiền mặt.