Đến dưới sườn núi, Ngô Bình phát hiện quanh đây còn có người khác, mà không chỉ một người, họ đứng thành từng nhóm tụm ba tụm năm, nhưng không một ai lên núi cả.
Ngô Bình nhìn quanh quất rồi đi về phía ba người gần mình nhất. Ba người này gồm hai nam một nữ, tuổi tác còn trẻ, có lẽ đều là người săn quái của cảnh giới Tôi Thể. Cô gái mặc một chiếc quần da bó sát, chân dài, buộc tóc đuôi gà, hông giắt hai thanh đoản đao, sau lưng đeo một cây cung tên.
Thấy Ngô Bình đột nhiên đến gần, ba người họ lập tức lộ vẻ cảnh giác, tay nắm chặt vũ khí.
Vậy nên khi chỉ còn cách họ năm mét, anh dừng lại, ôm quyền chào: “Chào các vị”.
Một người đàn ông để ria mép cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì?”
Ngô Bình hỏi: “Tôi muốn hỏi thăm một chút, tại sao gần đây có nhiều người săn quái như vậy?”
Ria mép đáp: “Trên núi có quái vật cấp bảy đang bị thương, mọi người đều muốn giết nó”.
Cô gái tiếp lời: “Người trên núi đều đã chết. Tuy nó là quái vật cấp bảy đã bị thương, nhưng không phải Pháp Sư bình thường nào cũng đấu lại được”.
Ngô Bình hỏi: “Nếu đó đã là quái vật cấp bảy, tại sao vẫn có nhiều người tôi luyện tham gia như thế?”
“Lòng tham. Tất cả mọi người đều cho rằng vận may sẽ đến, chúng tôi cũng vậy”, cô gái nhìn anh. Cô ấy có dung mạo đẹp như tranh nhưng vẫn không kém phần khí khái, khiến người ta có ấn tượng rất sâu đậm.
Ngô Bình vẫn chưa ngu ngốc đến mức nghĩ mình có thể đối chọi với yêu quái cấp bảy. Đừng nói là cấp bảy, dù là cấp sáu, anh cũng không phải đối thủ.
Khẽ thở dài, anh quay lưng rời đi, nhưng mới được mấy bữa đã nghe cô gái kia hỏi: “Đến cũng đến rồi, anh không muốn hóng chuyện vui à?”
Ngô Bình đứng lại rồi hỏi: “Chuyện vui gì?”
Cô gái đáp: “Có bốn Pháp Sư đã mang theo một món sát khí rất lợi hại lên núi, có lẽ lát nữa sẽ ra tay”.
Ngô Bình nói: “Bốn vị Pháp Sư cộng thêm sát khí, chắc hẳn vẫn có cơ hội giành phần thắng, dù gì con quái vật đó cũng bị thương rồi”.
Ánh mắt của cô gái chưa từng rời khỏi Ngô Bình. Trên thế giới này, phụ nữ luôn ngưỡng mộ kẻ mạnh. Kẻ mạnh có thể cho họ cảm giác an toàn. Hơn nữa, phụ nữ càng có tầm nhìn, càng thích kẻ mạnh.
“Anh là Tôi Thể tầng mấy?”, cô gái ấy hỏi.
Ngô Bình không muốn làm người khác kinh hãi, bèn đáp: “Tầng năm”.
Ba người nhìn nhau, lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Người đàn ông mặt dài lên tiếng: “Tôi Thể tầng năm, anh không phải đang khoác lác đấy chứ?”
Khó trách anh ta lại nghi ngờ, dù sao thì Tôi Thể tầng năm rất khó, ba người họ cũng chỉ mới đến tầng ba thôi.
Ngô Bình nói: “Anh bảo tôi khoác lác thì cứ xem là vậy đi”, anh không cần sự công nhận của họ.
Cô gái cất lời: “Tôi tin. Xin tự giới thiệu, tôi tên là Tiểu Vũ. Hai người này là Trảm Lãng và Trùng Huy”.
Trùng Huy chính là người để ria mép, còn Trảm Lãng là người mặt dài vừa chất vấn Ngô Bình. Hai người này đều không chào đón Ngô Bình, dù sao bọn họ cũng không quen biết nhau.
Ngô Bình giới thiệu: “Tôi là Ngô Bình”.
Tiểu Vũ nói: “Tôi mời anh gia nhập với chúng tôi”.
Trảm Lãng cau mày: “Tiểu Vũ, tôi sẽ không tin một người lạ mặt mới đến”.