Cậu lướt người, lập tức xuất hiện ở mép trận pháp cấm kỵ, ngước mắt nhìn qua thì thấy tu sĩ tên Mạc Hàn người đầy máu, bước đi loạng choạng, đã bị trận pháp cấm địa của cậu giữ chặt. Trận pháp cấm kỵ này liên tục sinh ra sức mạnh làm mục ruỗng, cô ta bị nó tác động, da dẻ bắt đầu thối rữa, vẻ mặt đau khổ. Lúc này, rõ ràng Ngô Bình đang ở gần đó nhưng cô ta lại không nhìn thấy, thì ra Ngô Bình đã cài thêm huyễn trận bên trong trận pháp cấm kỵ.
Bên ngoài trận pháp, ba tu sĩ đang lạnh lùng nhìn về phía cô ta, dường như đang đợi cô ta ra ngoài.
Mạc Hàn rơi vào đường cùng, ánh mắt trở nên đầy tuyệt vọng, cô ta quyết định không giằng co nữa, ngồi bệt xuống đất, sau đó bụm mặt khóc huhu. Mặc dù cơ thể đã thay đổi nhưng suy cho cùng cô ta vẫn là một cô gái, lúc này đứng trước chuyện sinh tử, không thể tránh khỏi chuyện phải bật khóc.
Bỗng dưng, cô ta cảm thấy có người đứng trước mặt mình, ngẩng đầu lên thì thấy Ngô Bình.
“Đừng khóc nữa, đi theo tôi”. Ngô Bình kéo lấy tay cô ta.
Trong lúc tuyệt vọng, đột nhiên có được hi vọng, cô ta vô cùng xúc động nên đã ngây người ra, mặc cho Ngô Bình kéo mình đi, ra khỏi trận pháp cấm kỵ.
Lúc đến được nơi an toàn, Ngô Bình vung tay, thu lại sức mạnh cấm kỵ trên người đối phương, tình trạng thối rữa trên người Mạc Hàn cũng theo đó biến mất. Cô ta nhanh chóng khôi phục lại trạng thái trước đó.
Mạc Hàn nói: “Cảm ơn anh”. Cô ta lớn thế này rồi, hiếm khi nói cảm ơn người khác, đây là một trong số ít những lần đó.
“Ba người bên ngoài đang đuổi theo cô sao?”, Ngô Bình hỏi.
Mạc Hàn liếc nhìn về phía xa rồi nói với ánh mắt lạnh lùng: “Tôi đã tìm thấy một bảo bối trong rừng, bọn họ bám riết không tha, tôi không phải đối thủ của họ, lúc sắp bị bắt, tôi đã chạy vào trận để tự bảo vệ mình. Ai ngờ uy lực của trận pháp lại mạnh đến thế, suýt chút nữa tôi đã chết bên trong rồi.
Ngô Bình: “Lúc nãy chúng tôi tu luyện ở đây, vì vậy đã bố trí trận pháp xung quanh, không ngờ lại có người xông vào”.
Lúc này bên ngoài có người cao giọng nói: “Người bạn bên trong, giao cái tên nam không ra nam nữa không ra nữ đó ra đây, chúng tôi sẽ đi ngay, nếu không thì sẽ không xong với chúng tôi đâu”.
Ngô Bình nheo mắt, đưa tay phải ra tóm từ phía xa, trận pháp liền nổ một tiếng lớn rồi lập tức biến mất. Ba người bên ngoài nhìn nhau, bước về phía trước.
Đấy là ba nam tu, mặt ai cũng hằm hằm, họ dừng lại ở cách cậu tầm mười bước.
Mấy người Điền Mỹ Mỹ và Lăng Bộ Phi cũng tiến lại, đứng bên cạnh cậu.
Trong ba nam tu có một tu sĩ mặc áo lam, để chòm râu nhỏ, anh ta nắm tay thành nắm đấm, nhìn Ngô Bình: “Anh bạn, chúng tôi đến vì cô ta, chuyện này không liên quan đến anh, hi vọng anh không lo chuyện bao đồng”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi ghét nhất là lo chuyện bao đồng”.
Tu sĩ áo xanh nói: “Tốt nhất là vậy”.
Mặt Mạc Hàn không cảm xúc, cô ta không hề hi vọng Ngô Bình sẽ giúp mình, giờ cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng thôi.
Ngô Bình bỗng hỏi Mạc Hàn: “Cần vệ sĩ không? Mỗi tiếng một ngàn tiền tiên, giá cả hợp lý, mua bán công bằng.
Mạc Hàn ngây ra, sau đó thì hiểu ý Ngô Bình, cô ta thầm cảm kích, lấy ra một trăm ngàn tiền tiên giao cho Ngô Bình rồi mím môi nói: “Tôi mua dịch vụ vệ sĩ của anh trong một trăm tiếng đồng hồ”.
Ngô Bình không khách sáo, nhận lấy túi tiền và cười, nói: “Chốt”.
Sắc mặt ba người kia khó coi, tu sĩ áo bào lam trầm giọng nói: “Bạn hữu đây là có ý gì? Muốn chống đối với chúng tôi?”
Ngô Bình ước lượng túi tiền, vẻ mặt u ám, nói: “Anh không nhìn thấy sao? Bây giờ tôi là vệ sĩ của cô Mạc! Các anh cút xa ngay cho tôi, nếu không đừng trách tên vệ sĩ này không khách khí!”
Ba người kia tức giận, thấy rõ Ngô Bình có ý gây khó dễ bọn họ. Tu sĩ áo lam đưa tay chạm bên hông mình, nhưng tay anh vừa động thì xung quanh bỗng ầm một tiếng, ba người lập tức tiến bào ảo ảnh.
Vốn dĩ, để đảm bảo, Ngô Bình còn bố trí một huyễn trận bên trong này. Chẳng qua là, huyễn trận này phải do anh chủ động mở ra, nếu không sẽ không xuất hiện.
Ba người trong huyễn trận lập tức rơi vào ảo ảnh vô tận, từng tiếng gào thét vang ra không ngừng.
Điền Mỹ Mỹ hừ một tiếng, nói: “Sư huynh không giết bọn họ đã là từ bi rồi!”
Mạc Hàn khom lưng cúi đầu với Ngô Bình: “Cám ơn anh Ngô”.
“Không cần khách sáo, tôi thu tiền thôi”. Cậu cười nói.
Mạc Hàn trầm ngâm vài giấy, lấy ra một tiên thảo có hoa trắng, hương thơm kỳ lạ, nói: “Đây là dược quý chỉ trong cấm địa mới có, Thái Âm Thảo”.
Ngô Bình tinh thông luyện đan và thảo dược, cậu cầm lấy quan sát một lúc, cảm thấy trong dược này có chứa sức mạnh cấm kỵ mạnh mẽ, bất giác cậu lại tò mò hỏi Mạc Hàn: “Cô biết tác dụng của nó không?”
Mạc Hàn gật đầu: “Tôi mất rất nhiều năm mới tìm được một vị tiên y, ông ấy nói cho tôi biết thuốc này có thể chữa được bệnh của tôi”.
Ngô Bình nhớ lại chuyện của cô ấy, bèn hỏi: “Cô nói là, thuốc này có thể giúp cô khôi phục thân phận nữ nhi?”
“Đúng vậy, tiên y kia nói, thuốc này giúp điều trị thân thể tôi về trạng thái bình thường, để tôi khôi phục thân thể nữ nhi”.
Ngô Bình lắc đầu: “Tuy thuốc này có hiệu quả thần kỳ, nhưng cũng phải dùng đúng phương pháp mới được, nếu không không những không trị được bệnh, mà còn sẽ khiến cô mất mạng”.
Mạc Hàn ngây người: “Anh Ngô biết cách dùng của nó?”
Ngô Bình gật đầu: “Ngay từ lần cô lần đầu tiên, tôi đã quan sát tình hình của cô rồi. Theo tôi đoán, cô bị người ta dùng chú thuật khiến âm mạch tổn thương. Âm mạch không thông, dương mạch phát triển, từ đó dẫn đến thân thể cô dần dần có đặc thù như đàn ông”.