Ngô Bình: “Dẫn tôi đi!”. Suy nghĩ của cậu rất đơn giản, chỉ cần nắm giữ được đại trận trên đảo Hoan Không, thì bất kỳ cao thủ nào đối với cậu cũng không đáng phải nhắc đến.
“Vâng”.
Hai người bước đi vội vàng, chẳng mấy chốc đã đến trung tâm đảo Hoan Không, đến trước một đỉnh núi cao hơn nghìn mét.
“Mấu chốt của đại trận ở ngay trên núi này, nhưng xung quanh ngọn núi này có mấy tầng ảo cảnh, người bình thường rất khó qua. Nhà họ Trần từng có cao thủ bị nhốt trong ảo cảnh này hơn trăm năm, suýt nữa đã chết bên trong rồi”.
Ngô Bình không nói gì, cất bước đi lên đỉnh núi. Nửa trên ngọn núi chìm trong biển sương, cậu đi vào biển sương, xung quanh lại càng trở nên huyền ảo. Thế nhưng, những cảnh tượng kỳ diệu này đối với cậu mà nói đều là trò trẻ con, cậu dễ dàng thông qua, lập tức đi đến đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có xây một toàn đại điện, bên ngoài có hai chữ lớn: Hoan Không. Đi vào đại điện, cậu đã nhìn thấy tia chớp huyền ảo lơ lửng giữa không, bắn ra đến mấy trăm tia chớp, được bơm vào hàng trăm bánh răng khổng lồ. Những bánh răng này, từng cái đều được kết nối với vô số phù văn, bánh răng vận chuyển theo những cách thức khác nhau, những phù văn này cũng lần lượt tổ hợp theo những cách khác nhau, nhờ đó mà kiểm soát được cả đại trận.
Ngô Bình quan sát một lúc, chà xát hai tay, trong lòng bàn tay xuất hiện tia chớp, chậm rãi bay lên không, tiến vào trong những tia chớp trên không kia. Sau đó cậu nhắm mắt lại.
Thời gian trôi qua chừng mười mấy phút, mấy trăm bánh răng bỗng chuyển động theo các cách thức khác nhau.
“Rầm!”
Cả hòn đảo Hoan Không bỗng trồi lên từ mặt đất, chậm rãi rời khỏi mặt nước, tựa như một con tàu khổng lồ. Đại trận Hoan Không mà Ngô Bình nắm giữ trong tư tạo ra hiệu quả vô hình, đảo Hoan Không khổng lồ bỗng nhiên biến mất.
Toàn bộ đảo chấn động, người nhà họ Trần bị kinh động. Lúc này, trong đại điện nhà họ Trần, một người phụ nữ vẻ ngoài trẻ tuổi chợt nhíu mày, lớn tiếng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Nhưng người bên cạnh cũng không thể trả lời được, bọn họ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai ai cũng hoảng hốt thất thần.
Lúc này, một người đàn ông mặc áo vàng lạnh nhả nói: “Phu nhân chớ hoảng, mọi chuyện đã có tôi”.
Người áo vàng này chính là người trợ giúp do mợ ba mời đến, là cao thủ thần thông tầng bốn!
Hắn ta vừa dứt lời, một bóng người đã xuất hiện trong điện, là Ngô Bình!
Ngô Bình vừa đến đã nhìn thấy Trần Tử Tu đang nằm dưới đất, thất khiếu chảy ra máu đen, đã chết một thời gian rồi!
Không lâu trước đó người này còn nói cười vui vẻ với cậu, không ngờ chẳng mấy chốc đã bị người ta hại chết!
“Cậu chính là cậu Ngô kia sao?”. Mợ ba quan sát Ngô Bình.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Là tôi. Thiếu đảo chủ mời tôi đến đây, không ngờ chưa bao lâu mà anh ta đã bị bà hại chết rồi!”
Mợ ba lạnh nhạt nói: “Đảo chủ không còn, hiện tại lời tôi nói là mệnh lệnh. Cậu Ngô, tôi biết cậu là người của Đông Vương, Đông Vương chắc chắn muốn hợp tác với đảo Hoan Không chúng tôi, cậu quay về nói cho Đông Vương, chỉ cần ông ta đưa ra điều kiện đủ cao, đảo Hoan Không sẽ nguyện ý hợp tác với ông ta”.
Ngô Bình cười lạnh: “Các người không thể đại điện cho đảo Hoan Không được. Trần Tử Tu cũng không thể chết vô ích như vậy được!”
Vẻ mặt người áo vàng kia lạnh lùng, tức giận nói: “Tên kia, phu nhân tha cho cậu được sống đã là khai ân rồi, sao cậu còn dám chống đối bà ấy!”
Ngô Bình nhìn người này, nói: “Anh chính là người trợ giúp kia sao? Xem ra cái chết của Trần Tử Tu cũng có liên quan đến anh”.