Phương Lập híp mắt nói: “Cậu Ngô, cấm kỵ ở đây chắc là thối rữa”.
“Thối rữa?”
Ngô Bình vươn tay lấy một cái túi, cái túi đó cũng vừa đụng vào là vỡ như thể đang để ở đây mấy ngàn năm, đã bị cacbon hóa từ lâu.
Cậu ngửi ít bụi trên đầu ngón tay, đúng là bên trong có mùi thối rữa, cậu gật đầu nói: “Đúng là thối rữa”.
Phương Lập nhắc cậu: “Lát nữa khi luyện hóa, động tác phải nhanh. Nếu cậu không thể luyện hóa cấm kỵ trước khi cơ thể hoàn toàn mục nát, cậu sẽ bị cấm kỵ tiêu diệt”.
Vừa nói xong, đầu Ngô Bình bỗng choáng váng, cả cơ thể lảo đảo.
Phương Lập ngạc nhiên nói: “Cấm kỵ phát động rồi, cẩn thận”.
Ngô Bình đã nhận ra, cậu tiến lên một bước, đấm mạnh vào tường. Một mảng bức tường đó lập tức sụp xuống, bên trong là một cái hốc. Một thứ màu tím đen dính chặt vào tường của cái hốc như máu thị, trên đó có mấy chục con mắt đều phát ra dao động kỳ lạ. Những dao động này đều tập trung vào Ngô Bình.
Ngô Bình biết nó đang phóng cấm kỵ thối nát, lập tức kích hoạt trận pháp hóa kỵ. Mấy ngày nay, cậu đã tích lũy được pháp lực, trong người có khá nhiều sức mạnh cường đại, lúc này liên tục rót vào đại trận.
Trận pháp vận chuyển rất nhanh tạo ra một lực hút cực lớn. Cậu đưa tay về phía máu thịt màu đen tím, khói đen tím bốc lên từ trên máu thịt này, sau đó bị lòng bàn tay của Ngô Bình hấp thu, đi vào đại trận hóa kỵ.
Ngô Bình cảm thấy da mình đang lão hóa, sau đó hoại tử, đen sạm, phong hóa, tiếp theo là cơ bắp của cậu. Chưa đầy nửa phút, toàn thân cậu không còn một tấc da nào được gọi là hoàn hảo.
Ngay cả mắt cậu cũng ánh mắt lớp sương màu trắng, không thể nhìn thấy rõ thứ gì. Tóc cậu đều biến thành màu bạc, vừa chạm vào là rụng.
Ngô Bình đứng yên bất động, dồn hết sức luyện hóa. Sau khi đại trận hóa ký vận chuyển hấp thụ, ngày càng có nhiều luồng khí màu đen tím bị hút vào trong.
Ba phút sau, lực thối rữa đã không còn mạnh thế nữa, nhưng cơ bắp của Ngô Bình bắt đầu thối rữa, cậu vô cùng đau đớn nhưng chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Bốn phút sau, lực thối rữa tràn vào xương cốt cậu, cậu đã đứng không vững nữa, xương cốt cũng phát ra tiếng “rắc rắc”, có vài chỗ đã bắt đầu gãy vụn.
“Hút!”, cậu thấp giọng nói, thúc giục bí thuật Thiên Cơ nâng cấp uy lực của đại trận hóa kỵ lên gấp năm lần.
“Ầm!”
Máu thịt run rẩy, một lượng lớn khói đen tím bị hút vào tựa như vật chất thật. Cùng lúc đó máu thịt đó thoáng chốc bị phân hủy, biến thành cát, cuối cùng trên đó chỉ còn lại một ít bột.
Lúc này lực thối rữa đã phân tán, chúng đang chuyển hóa thành sức mạnh cấm kỵ có thể cung cấp cho Ngô Bình hấp thụ thông qua đại trận Cửu Chuyển Hóa Kỵ.
Mấy sức mạnh cấm kỵ này lưu chuyển trong cơ thể và thần hồn cậu một vòng, cơ thể gần như đã thối rữa trước đó của cậu lập tức khôi phục về trạng thái ban đầu. Sau đó, được huyền công Cửu Chuyển Hóa Kỵ khống chế, những sức mạnh cấm kỵ này ngưng tụ thành một chân phù.
Ngô Bình vốn dĩ muốn đột phá đến cảnh giới Chân Phù cấp bốn Bí Cảnh, nhưng cậu không ngờ Chân Phù đầu tiên mà cậu ngưng tụ lại là Chân Phù cấm kỵ có sức mạnh cấm kỵ.
Quá trình luyện hóa cấm kỵ kéo dài gần bốn tiếng, sau khi tất cả sức mạnh cấm kỵ bị hút vào rồi đi vào Chân Phù cấm Kỵ, trời đã dần sáng.
Phương Lập từ xa đi tới, vui mừng nói: “Chúc mừng cậu Ngô, cậu đã thành công. Sau khi hấp thụ sức mạnh cấm kỵ phân rã, sau này cậu sẽ có thể sở hữu một thần thông cấm kỵ cực mạnh, Đại Hủ Hủ Thuật”.
Ngô Bình cảm nhận được Chân Phù cấm kỵ của sự phân rã đó, bỗng nói: “Không ngờ cốt lõi của công pháp cấp Hoàng lại là bí lực”.
Phương Lập: “Đương nhiên rồi. Bí lực là nền tảng của mọi sự tu hành, đồng thời cũng là năng lượng cao cấp tạo thành vũ trụ. Cho dù là pháp tắc Đại Đạo của trời đất cũng được hình thành hoặc ảnh hưởng bởi bí lực”.
Ngô Bình như có điều suy nghĩ nói: “Xem ra tôi nhất định phải đến Đại lục Thánh Cổ một chuyến”.
Phương Lập: “Đúng thế, nếu muốn hiểu được sự huyền bí của vũ trụ thì phải đến đó một chuyến”.
Ngô Bình không nói gì thêm, chỉ xoay người đi ra ngoài.
Khi đến cửa, cậu vung tay lên, đám người Lưu Tử Khải tỉnh dậy từ ảo ảnh. Nhưng vào lúc này, họ ghép những trải nghiệm trong thực tế và ảo ảnh lại với nhau.
Lưu Tử Khải cười nói: “Cũng may chúng ta may mắn, nếu không vừa rồi đã chết trong đó rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, thế nên chúng ta đi mau thôi, có lẽ thứ bên trong đó sắp đuổi theo ra đây rồi”.
Mọi người sợ hãi vì trong ảo ảnh họ đã gặp phải chuyện gì đó rất khủng khiếp, nếu Ngô Bình không ra tay, họ đã chết ở bên trong. Mọi người đều nói: “Chúng ta mau đi thôi”.
Ngô Bình vung tay lên, mọi người bay vào không trung, sau đó đáp xuống trước cổng trường.
Nhìn thấy nơi quen thuộc, mọi người thở phào, Liễu Tiểu Du nói: “Đàn anh mạnh thật đấy, hôm nay cảm ơn anh đã cứu bọn em”.
Ngô Bình: “Chuyện nhỏ thôi, đã mệt cả buổi tối rồi, trời sắp sáng đến nơi rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi”.
Mấy người này vừa đứng vừa nằm mơ cả một buổi tối, cả người đều đau nhức, Lưu Tử Khải nói: “Vâng đàn anh, buổi chiều sẽ gọi lại cho anh”.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt mọi người, Ngô Bình chuẩn bị tìm một nơi để lĩnh hội sức mạnh Chân Phù cấm kỵ. Nhưng chưa tìm được chỗ thì đã nhận được điện thoại của Diệp Ngưng Băng: “Ngô Bình, có tin tức từ Học viện Hoàng gia. Tôi đã nộp đơn xin, bên Học viện Hoàng gia đã phê duyệt, chín giờ sáng hãy đến đây báo danh, tôi đợi ở cổng học viện”.