Kỳ lân vương đứng người, con người này dám tét mông nó, đúng là to gan lớn mật!
“Gào!”
Nó lại gầm lên.
Chát!
Ngô Bình lại đập vào đầu nó rồi mắng: “Ngoan đi!”
Nói rồi, anh ném nó vào trong Động Thiên.
Anh vừa định đi tiếp thì Kim Song Nhi nói: “Huyền Bình, chắc sào huyệt của Kỳ lân vương ở gần đây, nó đã sống ở đây nhiều năm, kiểu gì cũng có nhiều vật quý, hay mình đi tìm đi?”
Ngô Bình đã bắt được cả Kỳ lân vương thì đến sào huyệt của nó cũng không phải việc quá đáng: “Được, đi thôi”.
Họ đi thêm mấy chục dặm thì nhìn thấy một hang động lớn, phía trước hang có rất nhiều xương thú. Đã vào đây rồi thì hung thú có mạnh đến mấy thì cũng phải quay đầu bỏ chạy thôi, chứ đừng nói là đến gần đây tham quan.
Đương nhiên Ngô Bình không sợ, anh đi đến gần hang rồi thò đầu vào nhìn. Hang này rất sâu, vì thế anh bảo mọi người chờ bên ngoài, còn mình thì đi vào trong.
Sau hai ngã rẽ, anh cảm thấy nơi này rất lạnh. Anh vừa đi thêm một đoạn thì đã vào một địa động rộng lớn, ở đây có rất nhiều thịt khô. Trên các miếng thịt đều có ghi chú về thời gian, miếng gần đây nhất cũng đã vài trăm năm, hơn nữa bên ngoài còn bôi một lớp giống muối và hương liệu. Vì thế chúng vẫn ăn được, đã thế càng để lâu càng ngon.
Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Con Kỳ lân vương này cũng sành ăn đấy!”
Vì thế, anh đã cất hết chỗ thịt khô ấy đi.
Anh đi tiếp đến huyệt động thứ hai, ở đây có yêu đan và châu báu, xem ra con Kỳ lân vương này đã giết không ít Yêu tộc.
Số lượng yêu đan lên đến hơn 1000 viên, trong đó yêu đan yếu nhất cũng là cấp Yêu Hoàng, nói chung toàn đồ quý.
Ngô Bình cười nói: “Nhiều yêu đan thế này cơ à!”
Anh cất hết yêu đan đi, thấy phía sau vẫn còn đường nên anh lại đi tiếp. Loáng cái, anh đã đến hang động thứ ba, không gian ở đây nhỏ hơn một chút, nhưng có mấy chục loại quả.
Các loại quả này dù đã để từ rất lâu nhưng không bị hỏng, vì chúng là thiên tài địa bảo.
Rõ ràng, các loại quả này có vị trí đặc biệt còn hơn cả yêu đan với Kỳ lân vương.
“Ừm, toàn thánh dược với thần dược cả”.
Ngô Bình hài lòng cất chúng đi, khi nhìn tiếp ra phía sau thì thấy đã hết đường.
Anh chuẩn bị rời đi chợt khựng lại, không biết Kỳ lân vương còn thứ gì khác nữa không, vì thế anh chui xuống lòng đất, dưới này toàn dung nham với đất đá.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy sâu tít dưới lớp dung nham có một cái hòm. Anh thò tay xuống, cái hòm bay lên, anh không cần xem mà cất nó đi luôn rồi quay người ra ngoài.
Vừa ra ngoài, anh đã thấy Kim Song Nhi đang đứng nói chuyện với một người thanh niên, bốn người kia thì đang nằm dưới đất và tắt thở.