Hai người tiếp tục cưỡi tuấn mã chạy như bay.
Ngựa chạy rất nhanh, trước khi trời tối đã chạy đến thành Tà Nguyệt.
Thành Tà Nguyệt này không lớn lắm, dân số ba trăm ngàn người. Hai người đi vào trong thành, Phương Phương cảm khái: “Cuối cùng cũng đến rồi. Công tử, cảm ơn anh đã tiễn tôi đến đây”.
Ngô Bình cười nói: “Đừng khách sáo, cuốn sách cổ mà cô tặng tôi trước đó cũng đã giúp ích tôi rất nhiều”.
Phương Phương cười nói: “Nó có thể giúp ích cho công tử, tôi cảm thấy rất vinh hạnh”.
Ngựa đi vào trong thành được một đoạn thì đến trước một căn nhà. Phương Phương vui mừng đẩy cửa bước vào, nhưng đập vào mắt là rất nhiều thi thể và hàng chục hung thủ tay cầm thanh kiếm dính đầy máu.
Phương Phương nhìn một thi thể trong đó, gào lên: “Cậu ơi!”
Ngô Bình sầm mặt, cả nhà Phương Phương đã bị người ta diệt khẩu.
Người đứng đầu là một tu sĩ mặc đồ màu vàng, khí tức trên người rất mạnh, chắc là một cao thủ luyện khí tầng chín.
Ông ta nhìn chằm chằm Phương Phương, tà ác nói: “Tôi đã nói rồi cô không chạy thoát được đâu. Bây giờ lại hại chết cả nhà cậu của cô, cô có cảm thấy hổ thẹn không?”
Phương Phương run rẩy, thét lên: “Tôi liều mạng với các người!”, nói rồi cô ấy lao đến trước nhưng lại bị Ngô Bình kéo lại.
Anh lạnh nhạt nói: “Tôi giải quyết đám người này giúp cô”.
Nói rồi anh đi về phía tu sĩ mặc đồ màu vàng.
Tu sĩ áo vàng cười mỉa: “Đúng là nực cười, một Tôi Thể nhỏ bé như cậu mà cũng dám đánh trực diện với luyện khí tầng chín, ai cho cậu can đảm đó thế?”
Ngô Bình: “Tôi Thể thì thế nào, một tay tôi cũng có thể đánh chết ông”.
Tu sĩ áo vàng cười quái gở: “Cái thứ ngông cuồng này, tôi sẽ tiễn cậu đi đầu thai”.
Nói rồi ông ta giơ tay phải lên, một chưởng được ngưng tụ bằng chân khí bay về phía Ngô Bình, đánh vào người Ngô Bình.
Nhưng Ngô Bình không hề tránh đòn, để mặc một chưởng chân khí đó đánh trúng, cả người anh chẳng hề hấn gì.
Tu sĩ áo vàng ngạc nhiên: “Cậu không bị gì à?”
Ngô Bình nói: “Ông cũng chịu một đòn của tôi đi”.
Anh nhẹ nhàng đánh một chưởng ra, linh khí ngưng tụ thành một bàn tay trong suốt, lập tức ấn vào ngực ông ta.
“Phụt!”
Vẻ mặt tu sĩ áo vàng cứng đờ, sau đó cả người nổ tung biến thành vũng máu.
Sau đó Ngô Bình biến thành tàn ảnh, di chuyển trong đám người, không lâu sau mấy chục tên hung thủ đều nằm trong vũng máu, không một tên nào còn sống.
Giết hết đám hung thủ này, Ngô Bình nói: “Phương Phương, tôi đã thay cô trả thù rồi, chúng ta cũng nên tạm biệt nhau rồi”.
Mắt Phương Phương ngân ngấn nước mắt, cắn môi nói: “Công tử, thế lực của họ rất lớn, e là tôi không còn nơi để đi nữa rồi”.