Không lâu sau, đã có thêm hơn chục người xuất hiện, một ông lão đứng đầu kích động quỳ xuống nói: “Tiểu bối Nguỵ Tiễn Lương tham kiến lão tổ tông”.
Ngô Bình hừ nói: “Khổ tu bao năm, cuối cùng tôi cũng viên mãn rồi”.
Mọi người mừng rỡ: “Chúc mừng lão tổ tông đột phá thành công”.
Ngô Bình: “Giờ ta phải tiến hành bước đột phá cuối cùng, sau đó nhà họ Nguỵ ta sẽ là bá chủ thiên hạ”.
Ai nấy đều vô cùng phấn chấn, người vui sướng, người chúc mừng.
Ngô Bình nói tiếp: “Các người mau chuẩn bị cho ta một nơi để tu hành, sau đó mang hết bảo dược, thần dược ra đây”.
Những người khác biết rõ nếu lão tổ tông muốn đột phá thì rất cần dược liệu nên lập tức đồng ý ngay.
Ngô Bình đi đến một căn nhà mang phong cách cổ xưa và khá lâu đời.
Nguỵ Tiễn Lương thu xếp ổn thoả mọi thứ xong thì nói: “Lão tổ tông, một trăm năm trước, con từng đến Vạn Trùng Cốc để thăm người. Nhưng khi ấy người bảo, còn rất lâu nữa thì người mới đột phá. Lần này, người đột phá bất ngờ như vậy có phải mượn ngoại lực gì không ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, mấy ngày trước có một thiên kiêu tư chất Nhân Vương đã vào cốc, người này có rất nhiều bảo bối. Ta đã cướp sạch của hắn và dung hoá vào trong cơ thể mình, vì thế giờ ta đã có thể chất của Nhân Vương rồi!”
Nguỵ Tiễn Lương mừng rỡ nói: “Thế thì tốt quá rồi, cuối cùng nhà họ Nguỵ chúng ta cũng có được ngày hôm nay”.
Ngô Bình: “Mau đi chuẩn bị, ta sắp đột phá đến nơi rồi”.
“Vâng”, Nguỵ Tiễn Lương lập tức lui ra ngoài, sau đó nhanh chóng đi lấy bảo dược và thần dược.
Nơi trồng thuốc của nhà họ Nguỵ chiếm diện tích lớn nhất ở Dược Thần Cảnh, hơn nữa lượng tích luỹ còn nhiều, lâu lâu lại mang dược liệu trồng được về. Các dược liệu này gồm hơn 700 loại bảo dược và 64 loại thần dược.
Trong số các loại thần dược có hai câu khá quý là một cây linh khí có hai màu đen trắng có tên là Âm Dương Thần Chi. Còn lại là thánh quả Tử Dương - một loại quả có màu vàng tím. Hai loại thần dược này đều được sinh ra ở Vạn Trùng Cốc, sau đó thu hút sự chú ý của Nguỵ Thanh Phu và được ông ta chuyển về đây trồng đã nhiều năm.
Ngô Bình phân loại dược liệu xong thì bỏ vào nhẫn trữ đồ của mình, sau đó anh giả vờ như đang luyện công, tu luyện cách hít thở phiên bản mới. Hai ngày sau, anh thi triển thần bùa trên cánh tay rồi phóng một luồng khí tức ra, khiến cả nhà họ Nguỵ được phen kinh hãi.
Nửa tiếng sau, Ngô Bình bước ra ngoài, già trẻ của nhà họ Nguỵ đều chạy tới đón, anh nói: “Cuối cùng ta cũng đột phá rồi, không lâu nữa sẽ phi thăng Tiên Giới”.
Sau đó, anh hỏi Nguỵ Tiễn Lương: “Nhà họ Nguỵ chúng ta có bao nhiêu tài sản?”
Nguỵ Tiễn Lương là chủ nhà nên chỉ cần nhẩm tính một loáng là ra: “Lão tổ tông, giờ chúng ta có khoảng một triệu hai trăm nghìn tiền báu”.
Ngô Bình cau mày nói: “Ít thế thôi à?”
Nguỵ Tiễn Lương cười ngượng: “Lão tổ tông, đúng là nhà mình làm to thật, nhưng kiếm nhiều mà tiêu cũng nhiều”.
Ngô Bình: “Mau cho hết vào đây, ta có việc cần dùng”.
Nguỵ Tiễn Lương không dám hỏi nhiều mà nhận lấy chiếc nhẫn trữ đồ của Ngô Bình rồi chạy về kho.
Tài sản của nhà họ Nguỵ không chỉ có tiền báu, mà còn tiền bùa, tiên thạch và linh thạch. Ngô Bình dặn cho hết vào nên có bao nhiêu là Nguỵ Tiễn Lương cho cả vào trong nhẫn, mà không hề thấy sót của chút nào. Bởi nếu lão tổ tông trở thành Thiên Tiên thì bấy nhiêu tài sản này có đáng gì. Sau này, chắc chắn lão tổ tông sẽ kiềm về gấp bội cho họ.