Dương Thần của Ngô Bình ngồi xếp bằng trên không, đột nhiên anh mở mắt, vươn tay ra bắt, một con cá bay lên trong thần hải, bị anh một ngụm cắn vào đầu, con cá đau đớn giãy dụa, nhưng sau đó lại bị cắn ngụm thứ hai.
Đây chính là tác dụng của thần hải, đồng hóa toàn bộ sức mạnh tinh thần, biến thành thức ăn và đồ bổ sung cho Dương Thần!
Ăn xong con cá này, Ngô Bình cảm thấy sức mạnh Dương Thần của mình rõ ràng đã tăng lên, sau đó thần hải cũng mở rộng hơn chút.
Ánh mắt anh sáng lên, lầm bầm nói: “Xem ra, những sinh linh biến dị này, cũng giúp ích được cho mình”.
Sau đó, anh thả ra toàn bộ hơi thở thần hải của mình, cứ như vậy, giống như có người bỏ một thịt hầm trong khu rừng vậy, mùi hương có thể bay xa đến mấy nghìn dặm, thoáng chốc đã thu hút một lượng lớn dã thú chạy đến.
Quả nhiên, lần này các sinh vật đến càng nhiều hơn, mới đầu chỉ có mấy chục, sau đó là mấy trăm, rồi mấy vạn.
Khi Ngô Bình cảm thấy số lượng đã tương đối đủ rồi thì lập tức thả Dương Thần của mình ra, bắt đầu săn thú. Thoáng chốc, những sinh linh này chạy tán loạn khắp nơi, đáng tiếc đã muộn, bọn nó căn bản chạy không thoát, khu vực Ngô Bình bày bố đã vây nhốt lại toàn bộ, chỉ có thể để mặc Ngô Bình bắt giết, bỏ vào thần hải.
Sinh linh trong thần hải càng lúc càng nhiều, bọn chúng vừa vào đã bị đồng hóa, sau đó biến thành từng sinh vật thần hải, rồi lại bị Dương Thần ăn sạch. Mỗi lần ăn một sinh vật thần hải, Dương Thần của Ngô Bính đều lớn thêm một phần, thần hải cũng sẽ mở rộng thêm một phần.
Sau khi ăn sạch sinh vật lần này, Ngô Bình lập tức thu lại khí tức, anh nhìn cô gái kia. Cô gái đã phục hồi, lúc này đang nhìn Ngô Bình với ánh mắt ngạc nhiên.
Ngô Bình hỏi: “Thế nào, đã hồi phục chưa?”
Cô gái: “Hiện tại tôi không có gì khác biệt với người bình thường cả”.
Ngô Bình liếc mắt nhìn, chân cô gái đã khôi phục lại bình thường, thay vào đó là đôi chân trần xinh đẹp.
Anh gật đầu nói: “Vừa nãy có rất nhiều thứ năng lượng hóa tấn công tôi, những thứ này có rất nhiều ở khu rèn luyện sao?”
Cô gái nói: “Ừ, bọn chúng đều là linh thể hình thành do nguyên anh các tu sĩ sau khi dị biến, những linh thể này rất mạnh, không chỉ giết không chết, mà còn có thể cắn nuốt lẫn nhau. Những linh thể có thể sống sót không biết đã cắn nuốt bao nhiêu linh thể khác rồi”.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Xem ra người bị vùi lấp ở khu rèn luyện cũng không ít”.
Cô gái: “Đúng vậy. Mỗi năm đều có rất nhiều người tiến vào, mỗi năm cũng đều có rất nhiều người vĩnh viễn phải ở lại nơi này”.
Ngô Bình hỏi cô: “Cô cũng là khách tu?”
Cô gái thản nhiên nói: “Đúng”.
Ngô Bình: “Cô có thể rời đi rồi”.
Cô gái sững sờ: “Anh để tôi đi?”
Ngô Bình: “Đúng vậy, chẳng lẽ cô cứ muốn theo tôi sao?”
Cô gái: “Nhưng không phải anh nói sẽ khống chế tôi sao?”
Ngô Bình: “Bên trong thân thể cô có máu huyết tôi, đương nhiên tôi có thể khống chế cô, nhưng tôi khống chế cô có tác dụng gì? Cho nên, cô nên mau đi đi, có lẽ sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau, có thể khống chế cô hay không cũng không quan trọng”.