Chẳng bao lâu sau, tất cả đều ngồi xuống đất, luyện hoá dược lực với vẻ mặt đau đớn.
Ngô Bình cũng không rỗi rãi. Anh lấy Tứ Hoang Thần Lò ra, bắt đầu luyện chế đan dược. Sau khi thành Thánh nhân, trình độ luyện đan của anh đã thăng cấp đáng kể, có thể luyện chế đan dược cấp bất tử rồi.
Đan dược anh luyện chế đều là loại nâng cao tiềm năng, loại bỏ thiếu sót. Anh rất xem trọng những vệ binh này, phải nhanh chóng tăng cường tư chất và tu vi giúp họ.
Một giờ sau, đã có một số người bắt đầu đột phá. Họ đều là những người uống nhiều nước thuốc nhất, ít thì một chén, nhiều thì năm chén.
Hễ có người đột phá, Ngô Bình sẽ đến giúp họ, hoặc vỗ vào trán họ hoặc gõ nhẹ vào giữa hai lông mày, đối phương sẽ lập tức qua ải suôn sẻ.
Những người đột phá được Ngô Bình gọi đến một nơi riêng.
Khi trời tối, bên tay trái Ngô Bình đã có một trăm thị vệ, bên tay phải cũng có một trăm thị vệ.
Hai trăm thị vệ này là những thị vệ có tư chất tốt nhất, Ngô Bình đã cho họ uống thêm đan dược mà anh vừa luyện chế.
Anh nói với Ân Thiên Giáp: “Nhóm bên trái, bổ sung vào Ẩn vệ. Nhóm bên phải, bổ sung vào Thiên vệ”.
Thế là hai nhóm đại thân vệ đã được gây dựng lại, thiết lập Bát vệ hoàn chỉnh!
Hôm sau, Ngô Bình dẫn Bát vệ và một triệu đại quân điều từ Thất Châu, tiến thẳng đến nhà họ Sách - một trong bốn vương tộc lớn.
Họ Sách hiện đã sản sinh mười bán thần, tham vọng bành trướng cực độ, không còn xem hoàng tộc ra gì. Trước đây hoàng tộc mà nhìn thấy bán thần thì chẳng khác gì chuột gặp phải mèo. Bây giờ họ Sách đã có mười bán thần, há chẳng phải hoàng tộc sẽ sợ chết khiếp hay sao?
Lúc này, gia chủ họ Sách, Sách Thiên Khánh, đang mở đại hội gia tộc. Sách Thiên Khánh đắc ý bảo: “Các vị, hôm nay ta triệu tập mọi người đến đây để bàn bạc về chuyện tấn công thành Thương Đế”.
Thành Thương Đế là nơi tập trung các hoàng tộc. Hạ được thành Thương Đế, việc họ Sách phò trợ một vị Hoàng đế mới cũng là lẽ đương nhiên, không ai dám phản đối.
Một ông lão trong tộc nói: “Trưởng tộc, chúng ta đã có mười bán thần, năng lực mạnh chưa từng có, hạ gục thành Thương Đế không phải là vấn đề. Nhưng sau khi chiếm được thành Thương Đế, chúng ta vẫn phải tìm một vị Hoàng tử để phò trợ kẻ này lên ngôi. Dĩ nhiên, kẻ này chỉ là Hoàng đế bù nhìn. Trưởng tộc mới là Hoàng đế thật sự”.
Sách Thiên Khánh cười ha ha: “Lời lão nói rất hợp ý ta. Đại quân đã sẵn sàng chưa?”
Một chàng trai cao giọng đáp: “Trưởng tộc, mười vạn đại quân của tộc chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể xuất phát bất cứ lúc nào!”
Sách Thiên Khánh gật đầu: “Thần tộc đã cho chúng ta ba nghìn binh Bùa Thần. Tất cả binh Bùa Thần đều có thực lực của Chân Tiên, vô cùng quý giá, cần sử dụng tiết kiệm. Trận đánh lần chỉ cần dùng từ ba đến năm trăm binh là được”.
Đúng lúc này, có người vội vàng đến báo tin. Người báo tin thở hổn hển nói: “Không… không ổn rồi, đánh… đánh tới rồi!”
Sách Thiên Khánh cau mày: “Nói đầy đủ, cái gì đánh tới?”
Người báo tin hoảng hốt đáp: “Đại, đại đế Thiên Võ, dẫn binh đánh tới rồi”.
Sách Thiên Khánh kinh ngạc. Hắn cũng nhận được tin các hoàng tộc đã phò trợ vị vua mới lên ngôi, tên là đại đế Thiên Võ gì đó. Khi hay tin, hắn chẳng buồn để tâm, cho rằng hoàng tộc sợ mình nên mới tìm bừa một người làm Hoàng đế, mục đích là lôi kéo lòng dân, tập trung sức mạnh.
“Đối phương có bao nhiêu binh mã?”, hắn hỏi ngay vấn đề quan trọng nhất.
Người kia đáp: “Hàng triệu! Hơn nữa, theo tình báo, Bát vệ cũng xuất trận”.
Sắc mặt của Sách Thiên Khánh càng tệ hơn. Sách Thiên Khánh biết rõ thực lực của Bát vệ, nếu Bát vệ mà dốc toàn lực ra tay thì hắn cũng khó lòng đối phó.
Ngẫm nghĩ một lúc, Sách Thiên Khánh trầm giọng bảo: “Tập hợp đại quân, đón địch cùng ta!”
Lúc này, đại quân do Ngô Bình chỉ huy đã ở bên ngoài một toà thành tên là thành Phi Vân, một trong những thành phố chính của nhà họ Sách, cũng là cửa ải quan trọng nhất.