Ngoài ra, anh tới bệnh viện còn vì một nguyên nhân khác là muốn tìm những người có tư chất tốt. Sau khi linh khí khôi phục, thiên phú của rất nhiều người đã phát huy, là “nguyên liệu” của tu hành. Bình thường những người này sẽ có sự thay đổi vì không có ai chỉ dạy họ, một số người trong số họ sẽ đến bệnh viện để được giúp đỡ.
Phòng khám mở cửa, bên ngoài đã có một hàng dài người, viện trưởng sắp xếp người gọi tất cả bệnh nhân mắc bệnh đến nhờ Ngô Bình chữa trị.
Người đầu tiên bước là một bà lão tuổi ngoài tám mươi, bây giờ khắp người ngứa ngáy, da tróc ra từng mảng lớn, lộ ra một lớp da màu tím nhạt.
Điều này khiến bà cụ sợ hãi, đi đến nhiều bác sĩ khám mà không rõ nguyên nhân, cách đây không lâu, bà cụ nhận được điện thoại từ bệnh viện nói rằng bà hãy đến bệnh viện, bác sĩ Ngô chắc chắn có cách chữa khỏi cho bà cụ.
Vì vậy, bà lão đã đến từ sáng sớm.
Ngô Bình chỉ nhìn, cười nói: “Bà lão, bà là đang khôi phục huyết mạch. Tổ tiên của bà từng xuất hiện một người rất lợi hại, bây giờ bà kế thừa gen của người đó, sở hữu năng lực đặc biệt”.
Bà lão dạo này trở nên minh mẫn hơn, người cũng phấn chấn hơn, nhưng da dẻ lại rất ngứa.
Nghe đến đây, bà lão hỏi: “Tôi có năng lực gì?”
Ngô Bình cười nói: “Bà có năng lực biến hình, chỉ là bà vẫn không biết thôi, nào, tôi dạy cho bà!”
Anh vươn tay nhấn vào đầu bà lão, sau đó, gương mặt bà lão chợt nhăn lại, cả người đều thay đổi.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bà lão trở thành một mỹ nữ hai mươi tuổi, hơn nữa làn da sần sùi bên ngoài cũng tróc xuống, để lộ làn da màu lam nhạt.
Ngô Bình cầm gương đưa cho bà ấy xem, anh nói: “Xem thử, đây là bà của hiện tại”.
Bà lão kinh ngạc hô lên: “Sao tôi lại thành ra như vậy?”
Ngô Bình: “Từ từ sẽ quen”.
Sau đó anh lấy ra một cuốn sách rồi đưa cho bà lão: “Đây là căn bản nhập môn tu hành do chính tôi biên soạn, bà mang về đọc thử, luyện từ từ, sẽ có lợi”.
Bà lão rất cảm kích, liên tục nói cảm ơn.
Tiếp theo, người bệnh thứ hai ngồi xuống.
Đây là một người thiếu niên, giữa trán anh ta có một cục bướu màu đỏ, to chừng đầu ngón cái, vừa chạm đã đau. Anh ta cũng tìm rất nhiều bác sĩ, đều không thể chữa trị.
Ngô Bình nhìn cục bướu, đột nhiên bật cười, hỏi: “Cậu tên gì?”
Thiếu niên: “Bác sĩ, tôi tên Phạm Cửu Lực”.
Ngô Bình: “Cửu Lực, cậu dùng hết sức đánh một quyền xem”. Nói rồi, anh vươn bàn tay trái ra.
Phạm Cửu Lực do dự nói: “Bác sĩ, sức tôi khá mạnh, liệu có làm anh bị thương không?”
Ngô Bình: “Không cần lo lắng, đánh bị thương thì tôi không trách anh”.
Phạm Cửu Lực cũng gật đầu, đánh một quyền vào bàn tay Ngô Bình, Ngô Bình khẽ di chuyển tay, tránh để bị thương Phạm Cửu Lực.
Anh gật đầu: “Sức lực rất lớn, tình huống này của cậu là bởi vì không biết cách dẫn dắt chân khí trong thân thể”.
Phạm Cửu Lực: “Trong thân thể tôi giống như một con chuột đang chạy loạn vậy, là chân khí sao?”
Ngô Bình: “Đúng vậy, bây giờ tôi giúp cậu đưa chúng vào kinh mạch, thuận tiện giúp cậu mở ra linh khiếu trong toàn bộ cơ thể, được không?”
Thiếu niên gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ”.
Ngô Bình: “Quá trình có chút đau đớn, cậu phải nhẫn nhịn”.
Thiếu niên cắn răng: “Tôi không sợ!”