"Còn nếu không có đủ vốn thì mỗi năm chúng ta đập vào đó ba mươi tỷ, làm từ từ từng bước".
Ngô Bình chỉ suy nghĩ trong vòng một phút rồi đáp: "Được, mỗi năm tôi sẽ đưa ông một trăm tỷ".
Khương Đông Thăng mắt sáng lên, đáp: "Cậu chủ Ngô, doanh nghiệp sẽ do tôi quản lý. Cậu sẽ có chín mươi lăm phần trăm cổ phần của công ty".
Ngô Bình cười hỏi: "Ông chỉ muốn năm phần trăm cổ phần thôi sao?"
Khương Đông Thăng: "Nếu tôi ra ngoài tìm thêm người góp vốn thì không chỉ rắc rối mà còn có nhiều hạn chế. Sau cùng còn chưa biết tôi có giữ nổi năm phần trăm cổ phần hay không. Chẳng bằng tôi nhượng cho cậu chủ Ngô chín mươi lăm phần trăm cổ phần ngay từ đầu".
Ngô Bình gật đầu: "Được, cứ quyết như vậy đi. Những việc đằng sau tôi sẽ để Lý Mai thay mặt tôi làm việc với ông. Còn nơi đặt nhà máy sản xuất thì chọn Vân Đỉnh đi. Tôi đang có không ít đất đai ở đây".
Ngay trong hôm đó, Lý Mai đã đưa Khương Đông Thăng đi xem mấy khu đất ở Vân Đỉnh để xem xét kế hoạch xây dựng nhà xưởng.
Ngô Bình lệnh cho Hắc Thiên Giáo chuyển một trăm triệu đô vào tài khoản do Lý Mai quản lý. Tiếp đó, số tiền này sẽ được giải ngân dần để đầu tư vào lĩnh vực xe năng lượng.
Khương Đông Thăng vừa đi khỏi thì lại một người nữa tới muốn gặp anh. Đó là Chu Hướng Khoa, người điều hành công ty sản xuất vi mạch điện tử. Trước đó, Ngô Bình và Đường Tử Di đã đầu tư vào đây hơn mười tỷ và có bốn mươi lăm phần trăm cổ phần trong công ty này.
Công ty của Chu Hướng Khoa hiện đã đổi tên thành công ty Thuỵ Tâm. Công nghệ mới mà họ nghiên cứu đã đạt được bước đột phá mới.
Ngô Bình: "Giám đốc Chu, sao đột nhiên lại tới tìm tôi vậy?"
Chu Hướng Khoa đáp: "Cậu chủ Ngô, việc nghiên cứu của công ty đạt được thành tựu đột phá nhưng bước đột phá đó cũng yêu cầu một nguồn vốn đầu tư lớn hơn. Cho nên tôi muốn xin nhượng lại cho cậu một số cổ phần nữa để đổi lấy vốn phát triển tiếp thành quả nghiên cứu".
Ngô Bình: "Anh cần bao nhiêu?"
Chu Hướng Khoa: "Trong ba năm tới, chúng tôi còn cần ba mươi tỷ nữa. Nếu cậu chủ Ngô có thể góp vốn thêm ba mươi tỷ thì tôi đồng ý nhượng lại thêm mười lăm phần trăm cổ phần cho cậu".
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: "Tôi đồng ý".
Chuyện này anh cũng giao lại cho Lý Mai xử lý. Nhà họ Lý sẽ đại diện nhận số cổ phần mười lăm phần trăm này.
Ngô Bình cũng nhân cơ hội yêu cầu họ xây nhà máy tại Vân Đỉnh, Chu Hướng Khoa vui vẻ đồng ý.
Đến chiều, Lý Quảng Long hay tin Ngô Bình đã về nhà nên lập tức lên trực thăng đến gặp anh để bàn việc xây nhà máy tại Vân Đỉnh.
Anh em đã lâu không gặp nên Lý Quảng Long khá nhớ anh. Cho nên, Lý Quảng Long còn đưa theo vợ con mình cùng tới.
Con trai Tiểu Long của anh ta đã lớn lên trông thấy. Nhìn thấy Ngô Bình, cậu bé gọi to: "Chú ơi!"
Ngô Bình vui vẻ cười lớn, ôm lấy cậu bé, nói: "Tiểu Long, càng lớn càng đẹp trai nhé. Có bạn gái chưa?"
Tiểu Long chớp chớp mắt, đáp: "Mẹ cháu bảo tạm thời nghiêm cấm không được có bạn gái".
Mọi người nghe xong đều bật cười vui vẻ.
Ngô Bình mời Lý Quảng Long vào nhà ngồi chơi. Hai người còn chưa nói chuyện thì anh đã chú ý sắc mặt của Đinh Vi không tốt. Anh hỏi: "Chị dâu, em thấy hình như chị không được khoẻ, chị có thấy khó chịu ở đâu không?"