Chọn đồ xong, Ngô Bình rời khỏi hang báu.
Người thứ hai đi vào là cửu hoàng tử.
Hắn lườm Ngô Bình cháy mặt rồi mới đi vào, nhìn thấy bảo bối trên hai cột cao nhất đã bị lấy mất, hắn tức đến hét lên.
“Chết tiệt! Dám lấy Kiếm Hồ và Thất Thần Giáp của ta!”
Mục tiêu lớn nhất hắn đến đây lần này là để lấy Kiếm Hồ cùng Thất Thần Giáp. Với lượng tiền ngọc mà hắn có, hắn hoàn toàn có thể làm được điều này. Nhưng giờ chẳng còn món nào cả, không cần nghĩ cũng biết hắn đang đau lòng cùng tiếc nuối đến cỡ nào.
Chẳng còn cách nào khác, cửu hoàng tử đành chọn thứ khác. Sau khi đi ra ngoài, hắn nhìn Ngô Bình với ánh mắt hình viên đạn, như thể muốn giết anh bằng ánh mắt.
Ngô Bình chẳng quan tâm, sắp tới đây anh còn phải vào Nguyên Sử Giới. Đến lúc đó, kiểu gì hai bọn họ cũng có một trận đấu nảy lửa, anh chắn chắn sẽ không nương tay.
Sau đó, 13 người còn lại cũng lần lượt vào hang báu và mua những món đồ mà mình muốn. Hiển nhuên là càng vào sớm thì càng có nhiều đồ tốt, nhưng dẫu sao mọi người cũng đều đổi được đồ nên tâm trạng vẫn khá vui vẻ.
Đạo nhân áo xanh nói: “Tiếp theo đây, tôi sẽ mở Nguyên Sử Giới. Sau khi vào đó, các vị hãy nghĩ cách để có được truyền thừa của Nguyên Sử Đạo Tôn. Bất kỳ một truyền thừa nào của Đạo Tôn cũng có tác dụng với các vị, cho nên các vị hãy cố hết sức vào”.
“Đương nhiên nhận được truyền thừa không phải chuyện dễ, rất có thể các vị cũng sẽ chết trong đó hoặc biến thành vô tri hay bị những người khác giết hại. Người từng nhận được nhiều truyền thừa nhất trong lịch sử là một thiên kiêu của 1300 năm trước. Người này đã nhận được năm loại truyền thừa, tôi hi vọng trong các vị sẽ có người phá được kỷ lục này”, dứt lời, ông ấy nhìn Ngô Bình với ánh mắt sâu xa.
Sau khi nhắc nhở thêm đôi điều, đạo nhân áo xanh đã phát cho mỗi người một tờ bản đồ, bên trên có ghi rõ địa điểm của truyền thừa. Cuối cùng, ông ấy lấy một cánh cửa nhỏ ra rồi ném lên cao, nó đã biến thành một cánh cổng cao hơn năm mét. Sau khi cửa mở, tất cả mọi người đều ùa vào.
Ngô Bình là người vào đầu tiên. Vừa vào trong, anh đã bắt đầu rơi tự do, anh lập tức khống chế cơ thể và trấn tĩnh lại, sau đó phát hiện mình đang ở trên cao.
Không lâu sau, anh đã đáo xuống một thảo nguyên, xung quanh có khá nhiều dê vàng và ngựa hoang đang ăn cỏ. Sự xuất hiện của anh đã khiến bầy ngựa hoang chạy tán loạn.
Anh mở bản đồ ra thì thấy cách thảo nguyên này không xa về phía Tây có một địa điểm truyền thừa.
Anh đứng dậy bước đi thì phát hiện độn hành và đi lại ở đây rất tốn sức. Vì thế, anh đã quan sát bầy ngựa hoang, sau đó tiến lại gần rồi cưỡi lên một con.
Con ngựa rất hung hăng, nhưng sau khi ăn một đấm của Ngô Bình thì đã ngoan hẳn, sau đó phối hợp nhịp nhàng với anh chạy về phía Tây.
Nó chạy rất nhanh, chỉ hơn một tiếng sau thì anh đã nhìn thấy một cung điện to lớn. Gần cung điện có khá nhiều người sống, tính ra cũng gần 100 người.
Khi đến gần cổng cung điện thì anh mới thấy bên trong đó còn có nhiều người hơn, ít cũng phải ba, bốn trăm người.
Anh thấy rất lạ, sao Nguyên Sử Giới lại có nhiều người thế này?
Cạnh đó có một tu sĩ trung niên đang ngẩn ngơ ngồi dưới đất vừa ăn thịt dê nướng vừa lẩm bẩm một mình, như đang suy tư gì đó.
Ngô Bình tiến lại gần rồi chắp tay hỏi: “Xin hỏi ông cũng tham gia đại hội quần hùng ư?”
Người kia nghe thấy vậy thì ánh mắt chợt mơ màng, mãi sau mới nói: “Đúng, những đó là chuyện của rất lâu về trước rồi”.
Ngô Bình: “Rất lâu rồi ư?”