Chòm râu dê hừ một tiếng: “Nơi đầu tiên tôi đi vào là thế giới Đạo Cảnh tầng mười. Ai mà ngờ trong đó lại có cấm chế của tu sĩ vũ trụ chính chứ, tôi vừa bước vào đã bị thương nặng, đành phải trốn thoát đến đây. Lúc đó tôi chỉ còn lại một chút tàn hồn, sau khi rơi xuống nơi này lại bị sức mạnh của vũ trụ trấn áp ở đây”.
Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ: “Tu sĩ vũ trụ chính đến đây sẽ bị trấn áp sao?”
Chòm râu dê: “Cũng không phải. Tu vi của tôi đã gần đến Đạo Cảnh, không được phép đi vào vũ trụ Đạo Cảnh”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy tiền bối muốn tôi giúp ông thế nào?”
Chòm râu dê: “Cậu chỉ cần để tôi nhập vào trên người cậu, tôi có thể thoát khỏi sự truy đuổi của vũ trụ này”.
Ngô Bình thở dài: “Nhưng tiền bối ơi, e là cơ thể nhỏ bé này của tôi không chứa nổi một vị đại thần như ông”.
Chòm râu dê: “Cậu yên tâm, tôi có cách để thể chất của cậu mạnh hơn”.
Ngô Bình: “Tiền bối sẽ không xóa sạch ý thức của tôi để chiếm lấy cơ thể tôi đấy chứ?”
Chòm râu dê: “Cậu yên tâm, tôi chỉ mượn cơ thể cậu tạm thời trốn thoát mà thôi, tôi không có hứng thú với cơ thể cậu”.
Ngô Bình thở phào: “Vậy thì được”.
Lúc này bàn tay lớn chậm rãi rơi xuống đất, Ngô Bình đã bước đến trước cái hố sâu đó, đáy hố sâu đen kịt, không biết là thông đến nơi nào.
Sau khi bàn tay lớn buông ra thì biến thành một bóng người lơ lửng giữa không trung, vẫn là dáng vẻ của chòm râu dê, ông ta nói: “Tàn hồn của tôi ở bên dưới, cậu xuống dưới theo tôi đi”.
Đúng lúc này, trong đầu Ngô Bình vang lên một giọng nữ dịu dàng “Đúng xuống dưới đó”.
Ngô Bình: “Cô là ai?”
“Tôi là phần ý chí của vũ trụ Minh Cổ”, cô ta nói.
Ngô Bình giật mình: “Cô là Thiên Ý của vũ trụ Minh Cổ”.
“Có thể hiểu như vậy”, đối phương nói: “Người này muốn chiếm lấy ý chí của anh, sau đó nuốt chửng vũ trụ Minh Cổ dưới danh nghĩa của anh. Một khi ông ta mạnh hơn sẽ đoạt lấy thể xác và linh hồn của anh”.
Ngô Bình: “Tại sao cô lại muốn trấn áp ông ta?”
Đối phương nói: “Nó có ý xấu với vũ trụ Minh Cổ nên tôi phải tiêu diệt nó. Nhưng nó có pháp bảo hộ thân, tôi không thể hủy diệt nó hoàn toàn được”.
Ngô Bình: “Ký hiệu trên cuốn sách cổ là cô để lại à?”
Đối phương: “Phải, tôi đang tìm một người giống anh để trợ giúp tôi giết nó bằng cách này”.
Ngô Bình: “Tôi có thể giúp cô thế nào? Thực lực của lão này quá mạnh, tôi không cùng cấp bậc với ông ta”.
Đối phương: “Chẳng phải anh đã có tôi đây sao? Bốn mươi hai viên ngọc này được gọi là bốn mươi hai Thiên Châu, có thể lần lượt đặt nó vào trong các thiên khiếu. Có bốn mươi hai Thiên Châu này, anh có thể tạm thời dùng sức mạnh trời đất để giết người này”.
Ngô Bình khó hiểu nói: “Bốn mươi hai Thiên Châu nhưng cơ thể người chỉ có ba mươi sáu thiên khiếu mà nhỉ?”
Đối phương nói: “Địa khiếu và bầu trời chỉ có thể gián tiếp liên kết với vũ trụ chính. Ngoài ba mươi sáu thiên khiếu thì còn mười hai chủ khiếu, chúng có thể kết nối trực tiếp với vũ trụ chính”.
Tim Ngô Bình đập thịch một cái.
“Bất kể là ai cũng có thể mở được mười hai chủ khiếu đó sao?”