Ngô Bình rời khỏi khách sạn, anh đang định về nhà thì nhìn thấy một áp phích quảng cáo trên đường. Thì ra bộ phim mà anh tham gia đã quay xong và chiếu rồi.
Đây là bộ phim đầu tiên của anh, anh rất muốn biết cảm nhận của khán giả cũng như đánh giá của họ về nhân vật phản diện của mình nên đã mua một vé ở rạp chiếu phim gần đó.
Người đến xem phim thường đi cùng người thân hoặc người yêu, chứ đi một mình như Ngô Bình thì ít.
Còn một tiếng nữa thì phim mới chiếu nên anh tìm một quán trà rồi lấy trà của mình ra nhờ nhân viên phục vụ pha cho. Sau đó anh vừa ngồi uống trà, vừa chờ phim chiếu.
Anh chụp một bức ảnh tấm vé xem phim rồi đăng lên mạng.
Loáng cái, đã có rất nhiều người vào bình luận.
“Oa, tiền bối cũng có thời gian đi xem phim ư? Ngưỡng mộ quá!”, Đó là Diệp Huyền, anh ta dạo này đang vất vả tu luyện và kinh doanh công ty nên không có thời gian để nghỉ luôn.
“Anh Ngô, phim của chúng ta có doanh thu tốt lắm”, đây là bình luận của Lâm Băng Tiên.
“Anh Ngô, giờ anh là diễn viên phụ triển vọng nhất cho giải thưởng quốc tế, anh có thời gian đi nhận giải không?”, đó là Trần Lăng Sương.
“Anh ơi, em cũng muốn đi xem phim”, Ngô Mi cũng góp vui.
Ngô Bình đang trả lời bình luận của mọi người thì chợt nhận được một tin nhắn của Nhậm San San: “Nhà em gần chỗ anh xem phim lắm đấy, anh đi một mình à? Có cần bổn cung đi cùng không?”
Ngô Bình trả lời: “Đến nhanh còn kịp!”
Một lát sau, Nhậm San San đã xuất hiện ở quán trà.
Hiện giờ, cô ấy đã hoàn toàn khác trước, cô ấy trang điểm và ăn mặc đẹp hơn nên khiến Ngô Bình cũng phải trố mắt ra nhìn.
Cô ấy vẫy tay: “Này, gặp anh khó thật đấy!”
Trước đó, Nhậm San San định hẹn Ngô Bình đi ăn, nhưng anh đang ở Địa Tiên Giới nên không đi được.
Ngô Bình: “Anh mới đến Hải Thành có chút việc, tiện thể xem phim anh đóng luôn”.
Nhậm San San tròn mắt nói: “Có anh đóng trong phim á? Sao em không phát hiện ra nhỉ?”
Ngô Bình: “Anh thay đổi tướng mạo nên đương nhiên em không nhận ra rồi”.
Nhậm San San nổi hứng hỏi: “Rốt cuộc anh đóng vai nào?”
Ngô Bình chớp mắt nói: “Để lát xem em có đoán ra không”.
Nhậm San San lừ mắt với anh: “Không nói thì thôi”.
Ngô Bình rót trà cho cô ấy, uống xong, Nhậm San San ngạc nhiên nói: “Trà gì mà ngon thế?”
Ngô Bình: “Trà tiên, nếu em thích thì lát anh cho một lạng”.
Nhậm San San cười nói: “Cảm ơn”.