Ngô Bình học theo Thần Chiếu, nhẹ nhàng nhún người nhảy vào cánh cổng.
Vừa vào trong, anh đã cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, xung quanh trắng xóa một màu. Qua khoảng hai giây sau, chân của anh chạm tới mặt đất, đồng thời anh cũng nhìn rõ cảnh sắc xung quanh.
“Chủ nhân!”, Thần Chiếu bước tới, kéo anh đi sang một bên.
Bấy giờ Ngô Bình mới thấy hai người họ đang đứng trên lưng chừng một ngọn núi lớn, trên đỉnh đầu là cánh cổng hình vòm cũng giống như bên ngoài đang lơ lửng giữa không trung.
Thần Chiếu kéo Ngô Bình chạy thẳng xuống chân núi, sau đó mới thả tay anh ra: “Chủ nhân, lối vào là nơi nguy hiểm nhất, khi đi qua nhất định phải nhanh”.
Ngô Bình cảm thấy khó hiểu: “Tại sao lại nguy hiểm?”
Thần Chiếu đáp: “Loại người nào cũng có thể qua lại nơi này. Lỡ như gặp phải một kẻ tu vi cao, nhân tính độc ác, chưa biết chừng kẻ đó có thể tiện tay giết chúng ta luôn”.
Ngô Bình gật đầu: “Xem ra Địa Tiên Giới này rất nguy hiểm”.
Thần Chiếu đáp: “Thực sự rất nguy hiểm. Những kinh nghiệm này được đánh đổi bằng vô số lần trải nghiệm cảm giác đến gần cái chết của tôi đấy”.
Ngô Bình nói: “Chúng ta tới Đường Môn trước vậy, ông quen thuộc với nơi này, ông dẫn đường đi”.
Đường Băng Vân đã nói cho anh biết vị trí hiện tại của Đường Môn. Phân bộ của Đường Môn ở Địa Tiên Giới nằm trên một khu đồi núi, khu vực đó được gọi là Vạn Long lĩnh, trùng độc rất nhiều, không ít tu sĩ bất cẩn bỏ mạng ở đó.
Đường Thái Khang chọn vị trí ở nơi đó cũng vì bất đắc dĩ, bất cứ nơi nào khá ổn ở Địa Tiên Giới cũng bị người ta chiếm cứ mất, tất nhiên ông ấy không thể tranh giành, chỉ có thể tìm một nơi không ai ngó ngàng để dung thân rồi từ từ tìm đường phát triển.
Thần Chiếu biết vị trí của Vạn Long lĩnh, ông ấy đi trước dẫn đường, Ngô Bình theo sau.
Vừa đi, Ngô Bình vừa quan sát địa hình xung quanh. Anh phát hiện ra, phong cảnh tự nhiên của Địa Tiên Giới này khá giống bên ngoài; khác biệt ở chỗ thảm thực vật nơi này rậm rạp hơn, cây cối cao hơn, cỏ cũng xanh hơn.
Ngoài ra, Địa Tiên Giới có tồn tại một thứ linh khí nhàn nhạt, linh khí ở nồng độ này đã đủ cho đa số tu sĩ tu luyện rồi. Phải biết rằng, muốn tìm được chút xíu linh khí nào ở bên ngoài cũng khó khăn.
Đi được một đoạn, hai người ngồi xuống nghỉ ngơi. Lúc này xung quanh họ là một bờ sông, trên mặt đất có không ít đá tảng, họ bèn ngồi xuống một mỏm đá, ăn chút gì đó.
Ăn xong, Ngô Bình thử tu luyện cách hít thở. Anh mừng rỡ phát hiện ra, ở Địa Tiên Giới, anh có thể cảm nhận năng lượng cao cấp nhiều hơn bên ngoài rất nhiều.
Vả lại, số năng lượng này rõ rệt hơn nhiều, khi hấp thụ cũng nhanh hơn.
“Chẳng trách cao thủ ở Địa Tiên Giới nhiều như vậy, môi trường ở nơi này tốt hơn bên ngoài nhiều”, anh lầm bầm.
Thần Chiếu cười: “Chủ nhân, thực ra một số thế lực đỉnh cao trong Địa Tiên Giới sẽ đưa con cái của họ ra bên ngoài tu hành từ khi chúng còn rất nhỏ”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Ra bên ngoài? Tại sao không ở Địa Tiên Giới?”
Thần Chiếu đáp: “Linh khí bên ngoài cực ít, việc tu luyện khó khăn; nếu tu luyện trong hoàn cảnh như thế, cơ thể sẽ càng thêm nhạy cảm với linh khí và các loại tiên lực. Đợi khi chúng tu luyện thành nhân tiên rồi sẽ quay về Địa Tiên Giới. Nếu tư chất không tồi, chúng có thể học một biết mười, nhanh chóng trở thành cao thủ”.
Đây là lần đầu Ngô Bình nghe nói có chuyện như vậy: “Nói như thế, thực chất bên ngoài có rất nhiều thế hệ sau của tiên?”