Đường Băng Vân nói: "Không sai, hơn nữa anh không cần góp đồng vốn nào cả. Nhưng ông nội có một yêu cầu, đó là anh phải đảm nhhận trọng trách bảo vệ cho Đường Lâu. Nếu nó gặp rắc rối, anh phải ra mặt giải quyết".
Ngô Bình lắc đầu cười khổ: "Đúng là không có bữa ăn nào là miễn phí", anh hiểu rõ rằng nếu nơi này gặp rắc rối, thì nó sẽ không phải rắc rối bình thường.
Đường Băng Vân: "Ba mươi phần trăm là nhiều lắm đó. Những khoản khác không nói, riêng lợi nhuận từ việc tổ chức đấu giá ở đây cũng đủ khiến anh kinh ngạc rồi".
Nói chuyện vài câu xong, Đường Băng Vân chỉ đạo mọi người làm công tác chuẩn bị cho buổi lễ khánh thành lúc chín giờ sáng.
Ngô Bình đi lại xung quanh xem có chỗ nào cần sửa lại không.
Buổi lễ khánh thành sẽ diễn ra ở sảnh lớn. Nơi này vô cùng rộng, trần cao tới hai mươi mét, trên trần còn treo một chiếc đèn trùm thuỷ tinh. Chiếc đèn này nặng tới mười tấn, phí đặt mua là gần ba mươi triệu tệ, hơn nữa ánh sáng toả ra từ nó vô cùng lung linh đẹp mắt.
Ngô Bình bị cái đèn đó thu hút, không khỏi ngẩng đầu lên ngắm.
Vừa nhìn kỹ chiếc đèn này, anh lập tức nheo mắt lại. Ngô Bình phát hiện ra trong mười bóng đèn chùm có rất nhiều loại bột gì đó. Những bóng đèn này được điều khiển bởi mười sợi dây mảnh, vô cùng tinh vi.
Một khi những sợi dây mảnh này được kích hoạt, bóng đèn sẽ vỡ ra, sau đó một lượng lớn bột thuốc sẽ rơi xuống.
Ngô Bình mặt không biến sắc, vẫy tay gọi một người tới, nói: "Tìm một cái thang cao ra đây, những bóng đèn này có vấn đề, để tôi sửa lại".
Rất nhanh sau đó, một chiếc thang đã được lắp ghép xong. Ngô Bình nhanh chóng leo lên, chỉ một thoáng là gỡ xong những bóng đèn kia xuống. Anh vừa gỡ bóng đèn vừa đưa mắt quan sát tình hình xung quanh.
Ở tầng hai có hai người đàn ông ăn mặc như phục vụ mặt biến sắc, nhìn anh chằm chằm.
Ngô Bình bỏ mấy chiếc bóng đèn vào túi rồi nhanh chóng leo xuống. Anh gọi Đường Băng Vân tới rồi nói nhỏ: "Băng Vân, đi theo anh".
Đường Băng Vân hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Có nội gián", anh đáp, sau đó hai người đi lên tầng hai.
Đường Băng Vân nghiêm mặt lại, hỏi: "Ai?"
"Tầng hai có hai kẻ, anh phải tóm chúng trước đã", nói rồi anh giao lại mấy ngọn đèn cho Đường Băng Vân, nói: "Trong ngọn đèn chùm có thuốc độc, nếu không phải anh quan sát xung quanh thì hậu quả quả thực là không thể tưởng tượng nổi".
Đường Băng Vân cũng vô cùng sợ hãi, cô lẩm bẩm: "Đường Lâu được xây dựng từ hơn một năm trước. Lẽ nào chúng đã chuẩn bị ra tay ngay từ lúc đó?"
Ngô Bình: "Rất có thể là như vậy".
Hai người họ đi dọc tầng hai, về phía hai gã phục vụ kia.
Thấy họ đi qua, hai gã phục vụ vội cúi đầu, cung kính nói: "Chào chủ tịch!"
Ngô Bình cười nói: "Vất vả rồi", sau đó anh