Kẻ còn lại hoảng hốt, quay đầu bỏ chạy nhưng bị Ngô Bình chưởng một phát, sức mạnh Xích Minh ngưng kết thành một chưởng ấn màu đỏ, đánh lên lưng ông ta, hình thành một dấu tay máu rõ ràng.
Kẻ này thét lên rồi ngã xuống đất, co quắp vài cái, chết!
Anh vội đỡ Trương Định Nhất dậy, mặt mày anh ta tái mét, đã bị trọng thương. Ngô Bình nói: "Tôi lập tức chữa trị cho anh!"
Trương Định Nhất cười khổ: "Vô ích thôi, người hoà hợp đã bị thương, không thể chống lại, anh không chữa được đâu".
Ngô Bình cả kinh: "Không thể chữa được sao?"
Trương Định Nhất: "Dù có thể chữa được cũng vô cùng khó, thế nên tôi không sống được nữa rồi".
Ngô Bình thử chữa vết thương cho anh ta nhưng đã dùng hết cách mà không có chút hiệu quả nào. Sắc mặt anh khó coi: "Phái Hoàng Long cố tình giăng bẫy chúng ta, đáng chết!"
Trương Định Nhất thở dài: "Anh Ngô, mong anh có thể đi tới cuối cùng. Còn nữa, ở đây tôi có bố mẹ, phiền anh chăm sóc nhiều hơn", nói xong anh ta nghiêng đầu, chết.
Ngô Bình thở dài, lấy điện thoại của Trương Định Nhất gọi cho bố mẹ anh ta, báo địa chỉ cho họ tới đón. Sau đó anh lục soát trên người hai kẻ của phái Hoàng Long đã chết, tìm được một chiếc nhẫn chứa đồ, sau đó rời đi.
Trở về nhà, Tô Tuệ thấy anh không vui thì hỏi: "Tiểu Bình, em sao vậy? Đói không, chị dâu nấu cơm cho em ăn".
Ngô Bình: "Không sao đâu chị dâu, em hơi mệt, muốn ngủ một giấc trước".
Trở về phòng, anh chìm vào suy tư. Chuyện của Trương Định Nhất khiến anh hiểu thế giới này rất tàn khốc, có rất nhiều người muốn giết chết những người hoà hợp khác, tình cảnh bây giờ của anh rất nguy hiểm!
"Trương Định Nhất nói đúng, tiếp theo mình phải khiêm tốn, nếu không sẽ bị kẻ xấu phát hiện. Anh Trương, tôi nhất định sẽ trả thù cho anh!"
Anh lấy chiếc nhẫn chứa đồ kia ra, mở ra thấy bên trong có một số linh thạch và một pháp khí cấp thấp. Anh không có hứng thú gì với pháp khí, lập tức lấy linh thạch ra tu luyện.
Đại đạo ở đây hoàn chỉnh, linh thạch cũng quý giá hơn linh thạch ở Khuyên giới, hiệu quả tu hành tốt hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc anh đã hấp thu hết sạch mấy khối linh thạch, chân lực trong cơ thể cuối cùng cũng tăng lên một ít, nhưng vẫn kém xa sức mạnh Xích Minh.
Đúng lúc này, anh cảm nhận được hai luồng thần thức đang tới gần, anh lập tức thu lại khí tức, giả vờ như một người bình thường đang nằm trên giường, không cử động gì. Rất nhanh, thần thức đã quét qua, anh đợi một lát mới đứng dậy.
"Chắc chắn là người của phái Hoàng Long. Thực lực của mình bây giờ giết Địa Tiên không khó, nhưng nhỡ gặp cường giả trên đó thì phiền to. Bỏ đi, nâng cao tu vi trước, đợi đến khi luyện thành Bản Nguyên Kinh tầng hai rồi tới phái Hoàng Long báo thù!"
Sau đó, mỗi ngày Ngô Bình đón Vân Sinh tan học, tiện thể ôn tập lại kiến thức cấp ba, để chuẩn bị thi vào trường đại học của La Phi Phi.
Tô Tuệ cũng tìm được công việc thu ngân ở gần đó, mỗi ngày làm sáu tiếng đồng hồ, lương không cao nhưng công việc rất nhàn.
Ngoài ra, để tiện cho Tô Tuệ đi làm, anh mua một chiếc xe hơn bốn trăm nghìn cho chị ấy đi. Thời gian còn lại anh đều dùng để tu luyện, mong có thể nhanh chóng luyện thành tầng hai Bản Nguyên Kinh.