"Đan Vương đã đánh giá chúng tôi cao quá rồi".
Sau vài lời xã giao, Ngô Bình hỏi: "Hai người đã chọn xong hết quần áo chưa?"
Ngô Mi: "Anh à, bọn em đã chọn xong rồi, nhưng vẫn còn phải chờ một chiếc áo".
Ngô Bội: "Chờ lấy áo?"
Ngô Mi gật đầu: "Chuyện này anh phải hỏi cô chủ Từ".
Ngô Bình nhìn Từ Phượng Nương, Từ Phượng Nương cười nói: "Đan Vương, Thiên Y Quán của chúng tôi có bảo vật là một chiếc áo choàng, tôi đã phái người đi lấy rồi. Chiếc áo đó là một di vật cổ xưa, ban đầu nó được dệt cho Thiên Đế nhưng chưa hoàn chỉnh. Sau này, chúng tôi đã mất một nghìn bảy trăm năm để hoàn thành nó. Đến nay, chúng tôi vẫn chưa công bố nó ra bên ngoài. Vừa rồi Kim tiểu thư nói muốn xem chiếc áo này, muốn để Đan Vương mặc thử. Thế nên, tôi đã cử người đi lấy chiếc áo đó cho Đan Vương rồi".
Ngô Bình vô cùng kinh ngạc: “Áo dệt cho Thiên Đế thì nhất định không hề tầm thường, giá cả chắc chắn cũng 'trên trời' đúng không?”
Từ Phượng Nương cười nói: "Chiếc áo quý giá này không phải để bán, nhưng anh là Đan Vương, cho nên chúng tôi đương nhiên cũng muốn kết giao một chút".
Ngô Bình mỉm cười và nói: "Cô chủ Từ cứ ra giá đi, tôi sẽ không để Thiên Y Quán phải chịu thiệt thòi".
Từ Phượng Nương: "Nếu phải định ra một cái giá để bán ra ngoài thì nhất định không dưới hai trăm năm mươi tỷ tiền Đạo".
Hai trăm năm mươi tỷ tiền Đạo, đây là một cái giá trên trời. Phải biết rằng, trước đó Ngô Mi và Kim Song Nhi đã chọn nhiều quần áo như vậy nhưng chỉ tiêu tốn mấy chục triệu tiền Đạo.
Ngô Bình không hề ngạc nhiên chút nào, anh hỏi: "Khi nào thì chiếc áo được đưa tới?"
Từ Phượng Nương: "Chỉ một lát nữa thôi".
Đúng lúc này, ngoài cửa có một đạo tiên quang giáng xuống, bên trong đó là một đạo sĩ tầm tuổi trung niên. Khí tức của ông ta rất mạnh, không gian xung quanh vặn vẹo tạo thành một không gian đóng kín bao xung quanh đạo sĩ. Người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy hình chiếu của ông ta mà thôi. Còn bản thể thực sự của ông ta thì không ai biết được là cách đây bao xa.
“Kẻ nào dám đánh cháu trai ta?”, ông ta trầm giọng hỏi.
Ngô Bình liền bước ra, bình tĩnh nói: "Ông chắc hẳn là Long Xà Đạo Tôn đúng không? Cháu ông làm càn, lại còn tới đây gây sự với người nhà tôi. Tôi không giết anh ta đã là nể mặt ông rồi".
Nói rồi, anh để thánh vực của mình hiện ra, lập tức lấn át khí tức của đạo sĩ kia.
Long Xà Đạo Tôn kinh ngạc: "Các hạ thật lợi hại!"
Ông ta có cảm giác thanh niên trước mặt trông không giống người có tu vi cao, nhưng một khi ra tay thì rất có thể sẽ đánh ông ta trọng thương!
Ngô Bình: "Quá khen rồi".
Long Xà Đạo Tôn trầm mặc vài giây. Sau đó ông ta vung tay một cái, tên béo trên mặt đất liền biến mất. Lúc này, ông ta thản nhiên nói: "Hôm nay là cháu trai của tôi hành xử lỗ mãng, chuyện này hãy kết thúc ở đây".
Ngô Bình: "Kết thúc? Chỉ e là không thể dễ dàng như vậy. Cháu của ông muốn đánh người nhà tôi, tôi làm sao có thể dễ dàng bỏ qua?"
Long Xà Đạo Tôn nhíu mày: "Vậy các hạ muốn thế nào?"