Ngô Bình cười hỏi: "Tham gia vào hội của mấy người thì có chỗ tốt gì?"
"Dùng chung tài nguyên", Diệp Ngưng Băng nói: "Mỗi người chúng ta đều có Túc Tuệ, hiểu biết một số thứ. Thế nên, giữa các thành viên có thể trao đổi với nhau. Ví dụ như, tôi cần công pháp của cậu, cậu muốn bí kỹ của tôi, vậy chúng ta có thể thầm trao đổi với nhau".
Ngô Bình cũng không thân với họ, mọi người chỉ mới quen biết nên cũng không muốn thân thiết quá, cười nói: "Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ kỹ".
Vừa bưng lên một món, Ngô Bình là khách thì thường sẽ là người nhấc đũa đầu tiên. Có điều, cậu vừa cầm lấy đũa, ánh mắt đã híp lại, sau đó gắp ra một con sâu to như hạt gạo. Màu sắc của nó gần giống với đồ ăn, nếu không phải cậu có sức quan sát kinh người thì đã không thể phát hiện ra nó.
Diệp Ngưng Băng hỏi: "Đây là sâu hả?"
Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Là cổ trùng, có độc".
Cậu đứng lên nói: "Bảo người đổ hết đồ ăn của tôi đi, tôi đi ra ngoài một chuyến".
Ngô Bình vừa đi ra ngoài vừa thả ra thần niệm tìm người hạ cổ. Lúc này, ở trên đỉnh sơn trang Song Long có một người đàn ông trung niên đang đứng. Ông ta cảm giác được thần niệm Ngô Bình tập trung lên người mình thì lập tức nhảy xuống chạy bạt mạng xuống núi.
Nhưng mà, ông ta mới chạy hơn mười mét trên eo đã tê dại, sau đó cả người lập tức ngã sõng soài, gãy cả răng cửa, máu chảy ròng ròng.
Ngô Bình không biết đã xuất hiện bên cạnh từ bao giờ, cậu đạp lên lưng ông ta lạnh nhạt nói: "Dám hạ cổ với tôi, ông cũng can đảm đấy!"
Tên kia muốn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng cổ lại cứng ngắc, chỉ có thể hung hăng nói với mặt đất trước mặt: "Mày dám phá hỏng chuyện của tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày!"
Ngô Bình: "Ông chính là cổ sư đã hại Hướng Chấn Minh?"
"La tao! Nhóc con, giờ mày tốt nhất là thả tao đi, không thì..."
Ngô Bình cười lạnh: "Đến lúc này rồi, còn ngông cuồng ghê nhỉ".
"Rắc!"
Ngô Bình giơ chân giẫm gãy xương cổ rồi nhấn vài cái lên người, phế bỏ tu vi của ông ta.
Trên mặt cổ sư toát ra vẻ hoảng sợ, sau đó có vô số con sâu chui ra khỏi cơ thể ông ta rồi lại chui vào. Vẻ mặt ông ta lập tức đau đớn khó tả, đôi mắt thoáng chốc đỏ chót như máu.
Ngô Bình biết ông ta sẽ bị cổ trùng cắn trả đến chết nên không để ý ông ta nữa, trở về đại sảnh ăn cơm. Cậu vừa đi chưa bao lâu, cổ sư đã bị gặm không còn một mảnh, hiện trường chỉ còn lại một bộ quần áo.
Sau khi trở về, lại gọi một bàn đồ ăn khác lên. Diệp Ngưng Băng hỏi: "Ngô Bình, chuyện gì vậy?"
Ngô Bình đáp: "Có một cổ sư nhằm vào tôi đã bị tôi đuổi đi rồi".
Trương Kiếm Thu bỗng đứng lên nói: "Cậu Ngô, tôi còn có chuyện, đi trước nhé".
Sau đó, Lâm Tử Đống cũng nói: "Tôi cũng vậy. Cậu Ngô, Ngưng Băng, gặp lại sau nhé".
Diệp Ngưng Băng thấy hai người họ rời đi thì lắc đầu nói: "Hai tên nhát gan, cậu vừa nhắc đến cổ sư đã sợ rồi".
Ngô Bình cười hỏi: "Cậu không sợ hả?"
Diệp Ngưng Băng: "Tôi sợ cái gì? Cậu đi ra ngoài một chuyến là đã giải quyết xong hết mọi chuyện từ lâu rồi".
Ăn cơm xong, Ngô Bình bảo Hàn Băng Nghiên và bố mẹ về khách sạn nghỉ ngơi trước, còn mình thì ở lại sơn trang Song Long.