Ngô Bình nói chuyện với Dương Thanh Ngâm một lúc, bên phía Nghiêm Lãnh Thạch đưa tin đến, nói đã tìm được người.
Ngô Bình cơm cũng chẳng ăn đã trực tiếp đi gặp Điền Vĩnh Kiện. Lúc này, trong mộ tào nhà kiểu cũ ở Trung Châu, một thanh niên đang quỳ dưới đất, Nghiêm Lãnh Thạch đứng cách đó không xa, bên cạnh còn có mấy người tùy tùng đi theo.
Ngô Bình đi đến, Nghiêm Lãnh Thạch vội tiến lên: “Chủ nhân, cậu ta chính là Điền Vĩnh Kiện. Tôi đã hỏi rồi, cậu ta nói tố cáo là để báo thù”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng, đi đến trước mặt Điền Vĩnh Kiện. Người này trông cũng khá sáng sủa, chỉ là vẻ mặt không đứng đắn, vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện.
Cậu đạp một chân lên người Điền Vĩnh Kiện, Điền Vĩnh Kiện đau đến chảy mồ hôi lạnh, kêu la thảm thiết.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Nói đi, tại sao anh lại muốn tố cáo Dương Thanh Ngâm”.
Điền Vĩnh Kiện cắn răng: “Tôi chỉ là muốn báo thù cô ta thôi”.
Ngô Bình lại đá một cước, cú này càng đau hơn, nội lực kích thích thần kinh anh ta, Điền Vĩnh Kiện suýt nữa đã ngất đi, cuối cùng anh ta cũng không chịu đựng nổi, lớn tiếng nói: “Tôi khai, là có người bảo tôi làm như vậy!”
Ngô Bình chợt dao động trong lòng, hỏi: “Là ai?”
Điền Vĩnh Kiện: “Tôi không biết. Ngay hôm qua, tôi nhận được điện thoại, đối phương chuyển một triệu qua thẻ ngân hàng, nói chỉ cần tôi làm theo lời anh ta nói thì sẽ cho tôi một triệu nữa. Anh ta còn giúp tôi đặt vé, để tôi đến Hạ Quốc tố cáo Dương Thanh Ngâm”.
Ngô Bình: “Anh không biết nguyên nhân người ta lại bảo anh làm vậy sao?”
Điền Vĩnh Kiện lắc đầu: “Không biết, anh ta chỉ dặn dò tôi làm thế nào, còn những chuyện khác thì không nói cho tôi biết”.
Ngô Bình: “Anh liên lạc với anh ta thế nào?”
Điền Vĩnh Kiện: “Qua mạng”. Nói rồi lấy điện thoại của mình ra, mở nhật ký trò chuyện của hai người ra.
Ngô Bình nhìn một lượt, trong lòng đã có tính toán, cậu thử nhắn một tin cho đối phương: Ông chủ, có cần tôi làm gì không? Tôi đã liên hệ với Dương Thanh Ngâm rồi, cô ta muốn gặp tôi.
Chừng một phút sau, đối phương phản hồi: Anh thử đưa cô ta đến địa chỉ này. Nếu anh có thể làm được thì một triệu còn lại sẽ được chuyển qua ngay.
Ngô Bình: Được, tôi làm ngay.
Tắt điện thoại, Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói với Điền Vĩnh Kiện: “Anh phối hợp diễn với tôi, đi đến một nơi”.
Điền Vĩnh Kiện chớp mắt, nói: “Được, cậu đừng đánh tôi nữa”.
Ngô Bình bảo Nghiêm Lãnh Thạch chuẩn bị một chiếc xe, sau đó kéo Điền Vĩnh Kiện lên, lái xe đi đến địa chỉ kia trên điện thoại.
Xe đi hơn nửa tiếng đồng hồ, đến một khu rừng ở ngoại ô. Ngô Bình nhìn định vị rồi nhắn tin hỏi đối phương: “Tôi đã đưa người đến rồi”.
Đối phương lập tức nhắn tin qua: “Kéo cửa kính xuống, để tôi nhìn Dương Thanh Ngâm xem”.