Cậu thiếu niên tên Đông Phương Vân Tiêu này cười cổ quái, đáp: “Anh nói tôi mới nhớ ra đấy. Hôm đó tôi muốn sờ một chút gò bồng đảo của người đẹp đó mà cô ta lại dám né đi. Thế nên tôi mới cho cô ta một phát tát. Chậc chậc, anh nói xem một con kiến ở thế giới mặt đất này mà dám phản công sao? Ông đây tức lắm, nên sau đó mới đánh cho cô ta một trận nữa. Nghe anh nói thì cô ta chưa chết nhỉ? Xem ra tôi nhẹ tay quá, xem ra ông đây vẫn còn biết thương hoa tiếc ngọc chán”.
Ngô Bình lấy ra một cuốn sổ, nói: “Dựa theo quy định của học viện, học sinh đánh giáo viên, khinh thường đàn anh sẽ bị phế tu vi, sau đó đuổi khỏi học viện không bao giờ nhận lại. Nếu đánh giáo viên bị thương nặng thì sẽ phải trả giá gấp đôi”.
Cậu thiếu niên kia không cười nữa mà nhìn chằm chằm Ngô Bình: “Anh, là giáo viên mới đến?”
Ngô Bình: “Giới thiệu một chút, tôi là Ngô Bình, giáo viên của học viện Võ Đạo”.
“Thầy giáo à, ha ha”, cậu thiếu niên kia bật cười. Sau đó, đám nhóc kia cũng bật cười theo. Đó đều là những điệu cười khinh miệt và mỉa mai.
Ngô Bình đặt cuốn sổ xuống, nói: “Đông Phương Vân Tiêu, giờ tôi sẽ phế tu vi của cậu. Đồng thời tôi sẽ căn cứ vào tình hình thương tích của cô giáo Chu để định hình phạt thích đáng cho cậu. Cậu có ý kiến gì không?”
Đông Phương Vân Tiêu cười lạnh: “Có phải anh chán sống rồi không? Biết ông đây là ai không hả?”
Ngô Bình mặt không cảm xúc, nhả từng chữ: “Cậu là ai không quan trọng, quan trọng là cậu phải chấp nhận hình phạt. Tôi sẽ mạnh tay nên cố đừng có khóc. Nếu không sẽ làm các bạn xung quanh sợ”.
Đông Phương Vân Tiêu lập tức cười như điên đáp: “Nhận sự trừng phạt? Chỉ dựa vào một con kiến như anh? Trông anh thì có lẽ còn chưa phải là Chân nhân nhỉ?”
Nói rồi, cậu ta búng tay một cái, một người đàn ông đứng tuổi xuất hiện. Ông ta mặt không cảm xúc, nhìn Ngô Bình như đang nhìn một người đã chết.
Ngô Bình nhìn lại ông ta, hỏi: “Ông là ai? Không biết những người không phận sự không được phép đi vào học viện sao?”
Ông ta cười lạnh đáp: “Dám đắc tội với cậu chủ nhà tôi, cậu sẽ chết rất thảm!”
Ngô Bình mặt lạnh như tiền đáp: “Tự tiện xông vào học viện và uy hiếp giáo viên, có thể bị giết ngay tại chỗ”.
Gã đàn ông đứng tuổi nổi trận lôi đình, vì có tu vi Tiên quân nên ông ta chẳng coi Ngô Bình là cái đinh gì, lập tức tung chưởng tấn công anh.
Nhưng ông ta vừa giơ tay lên thì Ngô Bình đã ra tay trước. Chưởng của anh truyền đi trong không gian, giáng vào người gã đàn ông khiến ông ta bay xa mười mấy mét rồi rơi xuống đất “bịch” một cái nặng nề.
Sau khi chạm đất, cơ thể ông ta mềm nhũn ra như bông, máu từ mắt và mũi trào ra. Sau đó ông ta co giật vài cái rồi tắt thở.
Đông Phương Vân Tiêu đứng trơ ra, vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Mày dám giết người của tao!”
“Đoàng!”
Ngô Bình phất tay, Đông Phương Vân Tiêu như thể bị một bàn tay vô hình tóm lấy, đầu đập mạnh vào bục giảng.
“Cậu đánh gãy một tay cô giáo Chu thì tôi sẽ đánh gãy hai tay cậu”, dứt lời anh vươn tay ra ấn một cái, hai tiếng “rắc rắc” vang lên, cánh tay trái của Đông Phương Vân Tiêu nát vụn. Sau đó tay phải của cậu ta cũng bị Ngô Bình bẻ gãy.