Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Sư tôn lại nhận thêm đệ tử ạ?”
Lam Hâm cười nói: “Sư đệ, tiểu sư muội được sư tổ coi là kỳ tài đấy, em đi gặp cũng sẽ phải ngạc nhiên”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình tò mò hỏi: “Tiểu sư muội đâu ạ?”
Đúng lúc này, có một nữ đệ tử vội vàng chạy vào báo: “Thiên Tôn, không hay rồi, Long sư muội đã đánh thế tử nhà họ Thành bị thương, nhà họ Thành đang đuổi đến đây rồi ạ”.
Phiêu Miểu tiên tử giơ tay đỡ trán, hình như chuyện này không chỉ xảy ra một lần, bà ấy hỏi: “Long Tinh Nhi đang ở đâu?”
“Sư tôn. Tinh nhi đây ạ”.
Ngay sau đó, có một cô gái khoảng 17, 18 tuổi xinh đẹp như hoa đi vào, cô ấy cúi đầu xuống, dáng người dỏng cao, tóc buộc cao hai bên.
Phiêu Miểu tiên tử sa sầm mặt nói: “Long Tinh Nhi, tại sao con lại ra ngoài gây chuyện thế hả? Ta đã bắt con cấm túc nửa tháng rồi, con ra ngoài khi nào hả?”
Long Tinh Nhi cúi thấp đầu nói: “Sư tôn, Tinh Nhi sai rồi, tại người nhà của con bị người ta bắt nạt nên con mới phải về”.
Phiêu Miểu tiên tử lập tức thay đổi thái độ rồi hỏi: “Nhà con làm sao?”
Long Tinh Nhi đỏ hoe mắt nói: “Chị con đi mua vải, sau đó đã lọt vào mắt xanh của một tên ác bá, nên bị hắn bắt về nhà hắn. Chị con có giữ một lá bùa, khi gặp nguy hiểm sẽ bóp vỡ nó để báo cho con biết”.
“Con đã dạy cho tên đó một bài học nhớ đời, ngoài ra còn lấy hết giả sản của nhà hắn đem chia cho người nghèo. Ai ngờ hậu thuẫn của tên đó đã tìm đến quản gia của nhà họ Thành rồi cử cao thủ đến đối phó con. Con cứ đánh hết lớp này lại có lớp khác đến, cuối cùng thế tử của nhà họ Thành đã ra mặt, nhưng cũng bị con đánh cho lên bờ xuống ruộng”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình cười nói: “Sư muội làm đúng lắm, loại đó đáng bị ăn đòn!”
Phiêu Miểu tiên tử lừ mắt nhìn Ngô Bình: “Nếu con bảo vệ sư muội con như thế thì chuyện này ta giao cho con đấy”.
Ngô Bình: “Vâng, con sẽ đi với sư muội”.
Lam Hâm cười nói: “Long sư muội, đây là Lý sư huynh của em đấy”.
Long Tinh Nhi quan sát Ngô Bình rồi chớp mắt nói: “Anh là Lý sư huynh ạ? Sư huynh, cuối cùng em cũng được gặp anh rồi”.
Thì ra, không chỉ sư tôn, mà các sư tỷ khác cũng đều hết lời khen ngợi Ngô Bình. Dần dà, hình tượng của anh đã trở nên rất vĩ đại trong Long Tinh Nhi.
Ngô Bình cười nói: “Sư muội, chúng ta là người một nhà nên đừng khách sáo. À, người nhà họ Thành đến rồi à?”
Long Tinh Nhi gật đầu: “Họ không dám xông vào đây nên đang đứng chửi bới ở lối vào của đại thế giới Thái Thanh”.
Ngô Bình: “Đi, sư huynh sẽ xử lý chuyện này cho em”.
Dứt lời, cả hai cùng biến mất ngay.
Lam Hâm: “Sư tôn, sư đệ nóng tính lắm, cậu ấy mà đi khéo nhà họ Thành ra bã đấy ạ”.
Phiêu Miểu tiên tử cười khẩy nói: “Người của Thái Thanh Kiếm Cung ta đâu thể để người khác bắt nạt, ta cũng muốn cho nhà họ Thành ấy một bài học. Tiêu diệt họ luôn cũng được”.
Lam Hâm lắc đầu, bấy giờ mới nhớ ra ngày xưa sư tôn của mình còn nóng tính hơn sư đệ Huyền Bình nhiều.
Lúc này, Ngô Bình và Long Tinh Nhi đã xuất hiện ở trước cổng của Thái Thanh Tiên Giáo, hiện có cả đám người đang đứng chửi bới ở đây, đi đầu là một người phụ nữ, bà ta có vóc dáng cao lớn, đôi mắt thì dữ tợn.
Các đệ tử canh cổng đều nổi giận, đang chuận bị bẩm báo chuyện này lên trên. Nhưng đột nhiên thấy Ngô Bình đến thì họ đều dừng bước.
Người phụ nữ kia nhìn thấy Long Tinh Nhi đến thì tức tối quát: “Con ranh kia, mày đánh con trai tao bị thương thì dù có chạy đằng trời thì tao cũng sẽ bắt được mày rồi đánh mày chết!”
Long Tinh Nhi lườm bà ta: “Là con trai bà ra tay với tôi trước đấy chứ”.