Ngô Bình vừa nhìn phiến đá phía trước vừa nói: “Sư huynh, sau vách đá này, trong vòng hai mươi mét có lẽ là rỗng”.
Mắt Dương Mộ Bạch sáng lên: “Sư đệ phát hiện nhờ Nhãn thức à?”
Ngô Bình gật đầu: “Em không nhìn thấy gì sau vách, có lẽ nó không phải hình thành từ tự nhiên”.
Dương Mộ Bạch cười bảo: “Nói thế thì rất có khả năng đây là nơi mà người Đông Doanh muốn tìm”.
Ngô Bình nói: “Vấn đề là chúng ta vào bằng cách nào bây giờ?”
Dương Mộ Bạch nhẹ nhàng đáp: “Vội vàng quá thì dễ hỏng việc. Đừng gấp, sau này chúng ta lại đến cũng không muộn”.
Ngô Bình tiếp tục tìm kiếm xung quanh. Anh phát hiện không gian trong núi khá rộng, là một nơi có quy mô cực lớn. Sau khi đến đỉnh núi, anh nói: “Sư huynh à, nơi này cần phải được bảo vệ, không thể để người Đông Doanh đặt chân vào nữa”.
Dương Mộ Bạch nói: “Dễ thôi. Khi về, anh sẽ lấy danh nghĩa Thần Võ Ti, phê duyệt ngọn núi này và xây dựng một toà biệt thự ở đây”.
Ngô Bình ngẩn người: “Có cần phải làm rắc rối như thế không, sư huynh?”
Dương Mộ Bạch trả lời: “Sư đệ, có đôi lúc tìm kiếm một di tích cổ sẽ mất rất nhiều thời gian. Nếu không tìm cách che giấu thì dễ bị lộ lắm”.
Ngô Bình nghĩ cũng phải, bèn đáp: “Vậy được, anh xử lý chuyện này nhé. Chúng ta đến điểm thứ hai xem thử đi”.
Tấm bản đồ ấy vẽ ba điểm, nơi này chỉ là một trong số đó. Ngô Bình lại thông qua tấm bản đồ để tìm ra một ngọn núi khác.
Ngọn núi thứ hai cách ngọn núi thứ nhất khoảng một nghìn năm trăm mét, là một quả núi trọc vừa thấp vừa nhỏ, bề mặt cằn cỗi. Đến đỉnh núi, anh dùng Nhãn thức quan sát, nhưng lại không phát hiện được gì. Ngọn núi này không có khoang rỗng.
Anh hơi cau mày: “Rõ ràng đã đánh dấu ba điểm, sao nơi này lại không có gì, lẽ nào bản đồ bị sai?”
Dương Mộ Bạch nói: “Bản đồ đã có tuổi đời ít nhất nghìn năm, có sai sót cũng là điều khó tránh”.
Ngô Bình lắc đầu: “Không đơn giản như vậy”.
Ngẫm nghĩ một hồi, anh nói tiếp: “Sư huynh à, anh gọi một chiếc trực thăng đến đây đi, em muốn nhìn từ trên cao xuống”.
Dương Mộ Bạch lập tức liên lạc với trực thăng. Mười phút sau, chiếc trực thăng đã đuổi người Đông Doanh ban nãy xuất hiện và hạ cầu thang xuống. Ngô Bình tức tốc trèo lên, Dương Mộ Bạch cũng theo sát.
Sau khi lên trực thăng, anh yêu cầu phi công bay lên cao. Khi bay đến độ cao hơn ba nghìn mét, anh ló đầu ra, nhìn chằm chằm xuống dưới. Hàng trăm quả núi lớn nhỏ nằm rải rác bên dưới, hình như tạo thành một thế trận gì đó.
Trong phiến ngọc và ngọc bội đều dành ra rất nhiều trang để giới thiệu về trận pháp. Anh nhớ được không ít trận pháp. Vừa nhìn qua, anh đã biến sắc: “Đây là đại trận Tù Cấm siêu mạnh!”
Dương Mộ Bạch ngây người: “Đại trận Tù Cấm?”
Ngô Bình thở dài: “Xuống rồi nói sau!”
Ngô Bình bảo trực thăng bay đến vị trí bọn họ lên núi. Khi còn cách mặt đất mười mấy mét, cả hai nhảy xuống đất.
Lý Long Thần vẫn đang chờ ở chỗ cũ. Thấy họ quay về, Lý Long Thần vội vã hỏi: “Sư phụ, sư thúc, có phát hiện gì không ạ?”
Ngô Bình đáp: “Lên xe, trở về”.