Thần tộc đó nhìn Ngô Bình như nhìn một xác chết rồi nói: “Có phải cậu tưởng tôi tha cho cậu rồi không?”
Ngô Bình cười mỉa: “Thần tộc nào cũng ngu thế à? Anh là cái thá gì mà tôi phải sợ? Trong mắt tôi, anh chỉ như con kiến thôi”.
Thần tộc kia nổi giận: “Chết đi”.
Cả hai cùng ra tay và tấn công Ngô Bình từ hai phía. Quanh người họ toả ra một lực tràng rất mạnh, nếu các vật bên ngoài mà tới gần thì sẽ bị sức mạnh đó đánh bay ngay. Một khi bị đánh bay khỏi con đường này thì sẽ rơi vào trong khoảng không u tối vô tận và chết ngay.
Hai người đó tiến lại gần, nhưng Ngô Bình vẫn bình thản như không, anh đứng yên tại chỗ, nhưng bỗng có một người xông ra, đó chính là cô gái ban nãy.
Cô ấy đứng trước mặt Ngô Bình rồi lạnh giọng nói: “Muốn giết anh ta thì phải bước qua xác tôi”.
Hai Thần tộc đang lao tới bỗng dừng bước, một người cau mày nói: “Thần nữ, nể tình cô là thần nữ nên tôi không tính toán với cô, nhưng tôi phải giết tên này, cô mau tránh ra!”
Thần nữ kia thờ ơ nói: “Tôi đã nói rồi, muốn giết anh ta thì phải bước qua xác tôi”.
Ngô Bình thấy rất bất ngờ, anh chỉ tặng cho cô gái này một lọ thuốc mà cô ấy đã ra mặt cho mình, từ đó có thể thấy cô ấy là một cô gái chính trực. Anh mỉm cười nói: “Mỹ nữ, hai tên ăn hại này không làm gì tôi được đâu, cô cứ đứng sang một bên mà xem”.
Nói rồi, anh tiến lên trước một bước, một luồng sức mạnh to lớn toả ra, hai Thần tộc kia bị ép lùi lại, ai cũng biến sắc mặt.
“Không thể nào”, một Thần tộc hét lên.
Ngô Bình bất ngờ tăng tốc rồi lao tới.
Uỳnh!
Sức mạnh của anh rất khủng bố, một Thần tộc đã bị đánh bay xa cả vài trăm mét, rơi xuống hư không và mất mạng.
Tên còn lại bấu chặt tay xuống mặt đất, nhưng dù thế thì vẫn trượt đi, rõ ràng cũng không trụ được bao lâu nữa.
Ngô Bình nhấc chân lên đạp vào đầu hắn rồi hỏi: “Sao bảo anh sẽ giết tôi đầu tiên cơ mà? Không làm gì à?”
Thần tộc kia vừa sợ vừa hãi: “Tôi là con cháu của cổ thần, anh mà giết tôi thì gia tộc tôi sẽ không tha cho anh…”
Chát!
Ngô Bình tát bay hắn xuống hư không.
Cô gái đứng sau lưng anh nhìn đến ngây người, sau đó thở dài nói: “Ra là anh mạnh thế!”
Ngô Bình cười nói với cô ấy: “Ban nãy cảm ơn cô đã giúp tôi, tôi tự giới thiệu, tôi là Lý Huyền Bình”.
Cô gái cười nói: “Tôi là Thiên Tuyết Linh Kiều - Linh Kiều thần nữ”.
Ngô Bình: “Ra là Linh Kiều thần nữ, vinh hạnh!”
Linh Kiều thần nữ cười nói: “Ban nãy tôi suýt chết rồi, cảm ơn thuốc của công tử”.
Ngô Bình: “Tôi tiện tay giúp đỡ thôi”.
“Vào lúc này mà Lý công tử vẫn cứu một người xa lạ như tôi đủ thấy anh rộng lượng cỡ nào, Linh Kiều vô cùng bái phục”.
Ngô Bình: “Thần nữ bị ai tấn công vậy?”