Một lát sau, Ngô Bình đi đến địa bàn Lôi Thị, Lôi Vân Thành. Bên ngoài Lôi Vân Thành có mấy ngàn tu sĩ đang tụ tập tại đó, những người này đến từ hai cái môn phái chủ yếu Thất Hiền Tông và Thanh Tiêu Tông, trong đó Thất Hiền Tông mạnh xếp vị trí thứ hai trong bảng tông môn, Thanh Tiêu Tông xếp vị trí đầu tiên. Hai tông môn này đều bị dị tộc chiếm, số người bị thương và chết vô số. Họ không còn chỗ nào để đi, nên chạy đến Thần Châu vào địa bàn của Lôi Thị.
Lúc đầu, Lôi Thị không cho họ vào thành nên xảy ra xung đột, đánh chết và bị thương rất nhiều người. Bây giờ, hai bên vẫn còn đang giằng co căng thẳng, nhưng Lôi Thị đã thiệt hại rất nặng nể, không dám ra tay với đám tu sĩ không nhà này nữa.
Ngô Bình đáp xuống thành, ôm quyền với những người kia nói: “Chào các vị, ta là đệ tử Nguyên Thủy Đạo Tôn, Lý Huyền Bình. Hiện tại đang quản lý hết mọi việc ở Thần Châu, có chuyện gì các vị cứ nói với ta”.
Một lão già mặc đồ xanh dẫn đầu ôm quyền nói: “Thi Long Đấu, người của Thanh Tiêu Tông. Thanh Tiêu Tông của chúng ta và Thất Hiền Tông bị dị tộc xâm chiếm, tuy chúng ta đã chống trả nhưng không phản kháng được, không làm gì địch nên đành thua trận rút lui. Bây giờ hai tông không có nhà để về, mong có thể tìm một chỗ an thân ở Thần Châu”.
Ngô Bình gật đầu: “Ta biết dị tộc đang tấn công khắp nơi, các ngươi cũng cần một chỗ an thân. Nhưng các ngươi cần đáp ứng một vài điều kiện khi gia nhập vào Thần Châu của ta, chính là các tu sĩ Thần Thông Cảnh và Đạo Cảnh trong tông phải nghe theo điều lệnh và chấp nhận sắp xếp của một người duy nhất. Các ngươi có thể chấp nhận không?”
Thi Long Đấu nhíu mày: “Thanh Tiêu Tông là một tông môn không thể chấp nhận bị người khác quản lý!”
Ngô Bình: “Đó là lựa chọn của các ngươi, đã không chấp nhận được điều kiện thì không thể nào Thần Châu, mời các ngươi đi nơi khác”.
Thi Long Đấu cười lạnh: “Nói đến cùng vẫn là các ngươi không cho chúng ta vào Thần Châu phải không?”
Ngô Bình: “Các ngươi đã thấy dị tộc rồi, sớm muộn gì cũng sẽ chém giết tận Thần Châu thôi. Đến lúc đó chúng ta cũng phải tự bảo vệ thành, với yêu cầu tất cả sức mạnh đều phải phối hợp thống nhất. Nếu các ngươi đã không muốn phối hợp thì không cần ở lại”.
Thi Long Đấu đè giọng hỏi: “Nếu bọn ta vẫn muốn vào thành thì sao?”
Ngô Bình rút Quỷ Thánh Kiếm ra, lạnh lùng nói: “Thanh kiếm này của ta vừa mới giết mấy ngàn Phi Quỷ Tộc, cũng không muốn thêm máu nữa. Nhưng nếu các ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, ta chỉ có thể cho các ngươi thấy máu!”
Ngay sau đó, Ngô Bình phóng ra khí tức đáng sợ từ Quỷ Thánh Kiếm. Thi Long Đấu bị khí tức này chén ép, không đứng nổi, cảm giác bản thân như con thuyền gỗ lênh đênh giữa biển rộng đang nổi bão, có thể lật úp bất cứ lúc này! Thoáng chốc những khó chịu trong lòng ông ta đều bị sợ hãi thay thế, lập tức quát lớn: “Lý công tử thật sự đã giết mấy ngàn Phi Quỷ tộc à?”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Chuyện đó còn giả à?”
Thi Long Đấu hít sâu một hơi, ông ta biết cục diện trước mắt một tông môn không thể nào đối phó được. Dù sao một cây làm chẳng nên non, cuối cùng mọi người phải hợp tác với nhau mới có khả năng đánh thắng địch mạnh được.
“Lý công tử, Thanh Tiêu Tông đồng ý chấp nhận điều kiện!”
Ngô Bình cười: “Thi tông chủ là người thông minh, chọn rất đúng rồi đấy”.
Bên kia Thất Hiền Tông tông chủ đi theo cũng đồng ý yêu cầu của Ngô Bình, đồng ý tuân mệnh của Nguyệt Thị và thống nhất hành động.
Ngay sau đó, Ngô Bình đã bảo người mở cổng thành Lôi Thị ra, rồi sắp xếp chỗ ở cho đệ tử của hai tông ở Lôi Thị.
Xong xuôi mọi chuyện, Ngô Bình lại đến địa bàn của Khương Thị, dùng cách chiêu mộ giống thể hợp được hai tông một môn khác, đón hơn bốn ngàn tu sĩ vào địa bàn Khương Thị.
Sau khi giải quyết xong đống phiền phức này, anh quay lại chỗ ở tiếp tục nghiên cứu Quỷ Thành Kiếm. Anh phát hiện một nội dung diệu kỳ trong quỷ Thánh Kiếm, khi nó phối hợp với kỵ thuật số bảy mươi tám, Khôi Binh Thuật có thể sắp xếp một hình chiến trận lớn!