Đường Tứ Trấn cười hỏi: “Thắng Nhi, lợi nhuận của ngành hóa chất quả thực không cao. Nhưng cháu phải biết nhà họ Đường chúng ta khởi nghiệp từ ngành hóa chất, từ trên xuống dưới trong ngàn, chúng ta đều có phần. Cháu chỉ nhìn thấy tỷ suất lợi nhuận của một phần, nhưng lại không thấy lợi nhuận của toàn bộ chuỗi công nghiệp hóa chất của nhà họ Đường”.
“Chẳng hạn như nhập khẩu dầu thô ở thượng nguồn, đồn điền, hầm mỏ đều là những lĩnh vực có tỷ suất lợi nhuận cao. Ở hạ nguồn, dệt nhuộm, sơn, nhựa kỹ thuật của chúng ta đều có tỷ suất lợi nhuận hơn ba mươi phần trăm. Nếu chúng ta bỏ đi phần giữa, các ngành công nghiệp ở hai đầu của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng”.
Đường Thắng cười nói: “Vẫn là ông nội suy nghĩ chu toàn. Nhưng dự án gần đây cháu nghiên cứu quả thật rất có tương lai…”
Người nhà họ Đường đều có đầu óc kinh doanh, vừa ăn vừa bàn bạc.
Tuyết Vũ nhìn bố mẹ mình, thanh niên có lẽ là em trai mình, ánh mắt đầy vẻ hâm mộ.
Nhìn một lúc, Ngô Bình kéo Tuyết Vũ rời đi.
Đến một mái nhà gần đó, Ngô Bình nói: “Cô nghĩ xong chưa, có muốn nhận họ không?”
Tuyết Vũ lắc đầu: “Tôi không biết”.
Ngô Bình: “Chắc chắn trong lòng cô muốn biết tại sao lúc đầu họ lại đưa cô vào Đạo Quan, đúng chứ?”
Tuyết Vũ thở dài: “Không hỏi kỹ, tôi không quyết tâm được”.
Ngô Bình nói: “Chuyện này thì dễ, đợi họ ngủ rồi, tôi đi hỏi giúp cô”.
Mắt Tuyết Vũ sáng lên: “Có thể hỏi được sao?”
“Chắc chắn có thể”.
Hai người dứt khoát tìm một nơi yên tĩnh để ngồi thiền tu hành, đến hơn hai giờ sáng, sau khi người nhà họ Đường đã ngủ say, Ngô Bình mới đến phòng vợ chồng Đường Ngạo Long, sau đó thi triển mộng cảnh Huyền Thiên.
Đường Ngạo Long nằm mơ, trong mơ ông ta nhìn thấy đứa con gái thất lạc nhiều năm của mình. Người ông ta nhìn thấy chính là Tuyết Vũ.
Đường Ngạo Long giơ tay ra xoa mặt Tuyết Vũ, yêu thương hỏi: “Con gái, mấy năm nay con sống tốt không?”
Tuyết Vũ nhìn ông ta hỏi: “Bố, tại sao lúc trước lại bỏ rơi con?”
Đường Ngạo Long sửng sốt, vội nói: “Con gái, đó không phải là bỏ rơi. Là vì số mệnh của con khắc ông nội, cho nên ông nội không cho phép con ở nhà. Bố không còn cách nào khác, đành phải gửi con đến chỗ dì con. Nhưng lúc con vừa mới bảy tháng tuổi, dì bế con đi chơi, kết quả lại bị người ta bắt đi. Sau này bố dùng hết sức lực đi tìm, nhưng có thế nào cũng không tìm được. Bé cưng, con gái ngoan, rốt cuộc con đã đi đâu?”
Ngô Bình hỏi rõ tình hình đã xảy ra lúc đó, lập tức đi ra khỏi mộng cảnh.
Sau đó cậu lại kéo mẹ Tuyết Vũ vào mộng cảnh, bà ta cũng nói y hệt Đường Ngạo Long.
Nhưng Ngô Bình cứ cảm thấy không yên tâm, dứt khoát kéo Đường Tứ Trấn vào mộng cảnh.
Trong giấc mơ, Đường Tứ Trấn nhìn thấy cháu gái, sắc mặt khó coi nói: “Sao lại quay về? Chẳng phải tôi đã sai người ném xuống sông rồi sao? Cô còn sống à?”
Tuyết Vũ trợn to mắt nhìn ông nội của mình, là ông ta bảo người ném mình đi?
“Sao ông lại muốn vứt bỏ tôi?”, Tuyết Vũ tức giận hỏi.
Đường Tứ Trấn hừ một tiếng: “Tôi biết một vị đại sư, người đó nói mệnh của cô và tôi khắc nhau. Nếu cô không chết thì sẽ khắc chết ông nội là tôi đây. Nhà họ Đường không thể không có tôi, tôi có thể chỉ hy sinh cô vì nhà họ Đường”.
Ngô Bình lập tức hiểu ra tiền căn hậu quả của chuyện này, cậu phản đối sự cay độc của Đường Tứ Trấn.
Tuyết Vũ khóc như mưa, Ngô Bình chỉ đành dẫn cô ta ra khỏi mộng cảnh Huyền Thiên, quay lại hiện thực.
“Thì ra tôi bị ông nội ruột của mình vứt bỏ”, Tuyết Vũ nhìn biệt thự xa hoa phía trước, ánh mắt hơi lạnh lùng.
Ngô Bình an ủi: “Nhưng ít nhất bố mẹ cô không bỏ rơi cô, họ luôn cố gắng tìm cô. Chuyện này cũng là do Đường Tứ Trấn giấu không nói cho hai vợ chồng họ biết”.
Tuyết Vũ nghĩ đến biểu hiện của bố mẹ mình trước mặt Đường Tứ Trấn trong bữa tối trước đó, cô ta bỗng nói: “Anh Ngô, tôi muốn đưa bố mẹ tôi rời khỏi tập đoàn Đường Thị”.