Cuối cùng, anh đã mua 70 loại dược liệu ở tầng này. Giá của linh dược cấp bảy thấp là một triệu, cấp tám thì đắt hơn, từ vài triệu trở lên. Song, Ngô Bình còn mua cả linh dược cấp chín và mười nên đã tốn thêm hon 800 triệu.
Theo quy định của cửa hàng thì cậu nhân viên bán hàng cho anh sẽ được chia mười nghìn tiền Tiên, vì thế cậu ấy đã coi Ngô Bình như người thân của mình.
Ngô Bình cất dược liệu đi xong thì hỏi: “Đây là phải cửa hàng dược liệu lớn nhất ở đây chưa?”
Lẽ ra đây là vấn đề tế nhị trong làm ăn, thường thì nhân viên sẽ chém gió nói cửa hàng của mình là to nhất. Nhưng vì có ấn tượng tốt với Ngô Bình nên cậu nhân viên đã thỏ thẻ: “Công tử, tuy cửa hàng này rất lớn, nhưng so về quy mô và chất lượng dược liệu thì vẫn chưa bằng cửa hàng Thanh Châu. Đứng sau cửa hàng đó là quan phủ và quý tộc, dược liệu đều từ Đông Thiên và phúc địa”.
Ngô Bình gật gù: “Cảm ơn”, nói rồi, anh thưởng thêm cho cậu ấy một nghìn tiền Tiên coi như thù lao.
Thấy người này kiếm được nhiều tiền, tên nhân viên xấu tính trên tầng năm tỏ rõ sự ghen ghét. Vì thế, hắn đi theo Ngô Bình xuống dưới, khi đến cửa thì nháy mắt ra hiệu với một người đứng trong góc, người đó chạy đến rồi cười nói: “Có mục tiêu rồi à?”
Tên nhân viên xấu tính chỉ vào Ngô Bình rồi nói: “Người này đã mua cả tỷ dược liệu đấy”.
Người kia sáng mắt lên nói: “Một tỷ ư? Được đấy, nếu vụ này thành công, tôi sẽ chia cho cậu một triệu”.
Tên nhân viên: “Trông tên này không đơn giản đâu, cẩn thận đấy”.
“Yên tâm, bang Thanh Trúc chúng tôi đã bao giờ thất bại chưa?”, dứt lời, tên đó chạy luôn.
Đến khi ra khỏi cửa hàng bán dược liệu rồi, Quỷ Tiểu Anh thấy mình vẫn như đang nằm mơ. Quay lại chỗ đỗ xe, cô ấy mới lẩm bẩm nói: “Công tử, không ngờ anh giàu thế, mua một lúc cả tỷ tiền dược liệu”.
Ngô Bình: “Tôi là thầy luyện đan, không có dược liệu thì luyện đan kiểu gì? Đi thôi, chúng ta sang cửa hàng Thanh Châu”.
Quỷ Tiểu Anh đánh xe hoà vào dòng người, nhưng bỗng có một người xuất hiện giữa đường khiến cô ấy không kịp kéo dây cương, làm người kia suýt bị con ngựa va trúng.
Tên đó lăn lộn giữa đường rồi hét lên: “Ôi dời ơi, đâm chết người ta rồi!”
Ngay sau đó, đã có rất nhiều tên mặt mày bặm trợn ở hai bên đường lao ra, tên đi đầu béo mập, để đầu trọc nói: “Các người to gan đấy, dám đâm người của bang Thanh Trúc chúng tôi, người đâu, bao vây!”
Quỷ Tiểu Anh nào có gặp chuyện này bao giò, đây là Thanh Châu, ai ở đây cũng có thực lực hơn cô ấy nên vội nói: “Đại ca, tôi không cố ý đâu, người này tự nhiên lao ra làm tôi không kịp tránh”.
“Còn bao biện à? Cô đâm anh em của tôi ra nông nỗi này rồi, nói mau, định bồi thường thế nào?”
Ngô Bình bình tĩnh hỏi: “Các người muốn bao nhiêu?”
Tên đầu trọc liếc Ngô Bình rồi giơ một ngón tay lên: “100 triệu tiền Tiên”.
Đây rõ là trò lừa đảo, Ngô Bình bình thản nói: “Hiện tôi không có nhiều tiền như vậy, có thể bớt chút được không?”
Tên kia thấy Ngô Bình nhượng bộ nên được nước lấn tới: “Đúng 100 triệu, không bớt một xu”.
Ngô Bình: “Nếu tôi không đưa thì sao?”
Tên đầu trọc cười nham hiểm nói: “Không đưa? Thế thì đừng trách tôi là ác!”, gã vung tay lên, đám đàn em lập tức ùa ra định bắt Ngô Bình.
Anh cũng vung tay, bọn chúng lập tức bị đánh bay, ai cũng hộc máu miệng. Tên đầu trọc thấy không ổn nên hỏi: “Cậu là cao thủ từ đâu tới?”