La Tinh Uyên tỏ ra khao khát nói: “Đúng thế. Tu sĩ Đạo Cảnh cần phải mở được đạo cung, nhưng dù sao Đạo Cảnh cũng không phải là cảnh giới ai cũng có thể đạt đến. Mà tôi đã tìm ra cách để xây dựng một đạo cung bên ngoài cơ thể, vì vậy có thể dễ dàng đột phá Đạo Cảnh”.
Ngô Bình nhìn thấy sự điên cuồng trong ánh mắt La Tinh Uyên, cậu lắc đầu nói: “Đạo cung không chỉ có một tác dụng, cho dù xây dựng đạo cung ở bên ngoài, cơ bản của ông vẫn không ổn định, khó có thể thành tựu”.
La Tinh Uyên hiển nhiên không đồng ý với điều này: “Khó có thể thành tựu? Nhưng tu vi của người tạo ra pháp này đã đạt đến Đạo Cảnh cấp mười. Nếu không phải phương pháp của ông ta không hoàn hảo, ông ta chắc chắn có thể bước vào cảnh giới Hỗn Độn”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Ông nói có người dùng pháp này mà trở thành cao thủ Đạo Cảnh cấp mười?”
“Đương nhiên”.
Ngô Bình cảm thấy có hứng thú: “Pháp môn mà ông nói có đó không?”
La Tinh Uyên im lặng vài giây, ông ta có cảm giác lúc này không thể gạt được Ngô Bình, thế là ngoan ngoãn lấy một tập ngọc giản.
Ngô Bình mở ngọc giản ra, thông tin trên đó biến thành một tia sáng bay vào mắt cậu, cậu lập tức nhận được thông tin về pháp này.
Tư duy của người tạo ra ngoại pháp tu hành này rất kỳ lạ, nhưng lại độc đáo, truyền cảm hứng cho Ngô Bình rất nhiều.
“Mấy năm nay ông thu thập đá Thiên Vận ở đâu vậy?”, Ngô Bình hỏi.
La Tinh Uyên cảm thấy căng thẳng: “Cậu Ngô, đá Đại Đạo này rất quan trọng với tôi…”
Ngô Bình không có thời gian phí lời với ông ta, bèn tháo nhẫn chứa đồ trên người ông ta ra. Nhìn thoáng qua thì phát hiện quả nhiên trong chiếc nhẫn chứa đầy đá Thiên Vận, số lượng ít nhất cũng phải mấy chục ngàn viên.
Cậu nói: “Mấy chục ngàn đá Thiên Vận này e là vẫn chưa đủ để xây một đạo cung”.
Ngay lúc này Diệu Phù Thần Quân nãy giờ luôn im lặng bỗng lên tiếng: “Cậu Ngô, có thể cho tôi học hỏi pháp này một chút không?”
Diệu Phù Thần Quân này đã bị kẻ phản bội giết chết, trước khi chết, ông ta còn vẽ thần hồn của mình vào phù thần trong bích họa. Sau đó ông ta từng muốn khống chế Ngô Bình, kết quả bị Ngô Bình trấn áp. Sau đó ông ta hy vọng Ngô Bình giúp ông ta làm việc, nhưng Ngô Bình lại phớt lờ ông ta.
Bây giờ thực lực của Ngô Bình đã mạnh hơn trước, khiến Diệu Phù Thần Quân ngày càng thận trọng, thậm chí mong Ngô Bình có thể phớt lờ mình.
Nhưng khi nghe đến pháp này, ông ta cảm thấy mình vẫn còn khả năng tu lại Đại Đạo, bèn mạo hiểm cầu xin Ngô Bình.
Ngô Bình: “Anh muốn tu luyện này thông qua pháp này à?”
Diệu Phù Thần Quân: “Đúng là tôi có suy nghĩ này”.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi đưa thông tin cho đối phương. Một lúc sau, Diệu Phù Thần Quân bật cười: “Tuyệt vời, tuyệt vời! Nếu pháp này có thể kết hợp với phù thần của tôi thì chắc chắn sẽ đạt đến mức cao hơn”.
Ngô Bình cảm thấy hứng thú: “Kết hợp nó với phù thần của ông?”
Diệu Phù Thần Quân lập tức nói: “Đúng vậy. Cậu Ngô, tôi có thể khắc phù thần lên đá Thiên Vân, mượn sự liên lạc giữa phù thần để tạo ra một đại trận, làm cho đạo cung tiếp cận vô hạn với đạo cung trong cơ thể, thậm chí còn mạnh mẽ và hoàn hảo hơn”.
Ngô Bình nói: “Ý này của ông quả thật rất hay, chỉ là ông có thể làm được sao?”
Diệu Phù Thần Quân: “Rất nhiều năm nay tôi vẫn luôn nghiên cứu phù thần, chắc chắn có thể làm được”.
Ngô Bình: “Vậy thì vẽ đại trận này lên đá Thiên Vận trước, tạo ra trận thạch có thể di động”.
Diệu Phù Thần Quân lập tức nói: “Tôi có thể thử”.
La Tinh Uyên cực kỳ căng thẳng nói: “Cậu Ngô, cậu còn muốn hỏi gì không, tôi đều nói hết những gì mình biết rồi”.
Ngô Bình: “Kẻ cướp mạng từng tìm ông?”
La Tinh Uyên giật mình, chuyện này là bí mật, sao Ngô Bình biết được? Ông ta không có thời gian suy nghĩ, lập tức nói: “Họ từng đến tìm tôi, muốn tới đây cướp khí vận thế tục, tôi cũng hợp tác với họ. Nhưng sau đó, họ đột nhiên biến mất, không còn liên lạc với tôi nữa”.