“Không chỉ là thi tu thôi đâu. Khói độc trên người hắn rất khủng bố. Thiên Tiên bị dính vào dù chỉ một chút cũng phải bỏ mạng. Không ngờ loại tu sĩ tà độc này cũng dám tham gia đại hội Tiên Truyền của Thiên Đạo Môn, đúng là chuyện lạ nghìn năm có một!”
“Hừ, bình thường trường hợp này đều là vì có người muốn mượn tay diệt trừ thí sinh nào đó”.
Ngụy Quang thấy thi tu bắt đầu ra tay, đắc ý nói: “Thực lực của gã thi tu này đủ để đánh chết Hư Tiên. Hơn nữa gã ta có thể chất mạnh mẽ vô cùng, đến cả tôi cũng không đánh chết được. Có gã ta ở đây, Trương Tiểu Bình không sống nổi đâu”.
Gã thi tu xông tới, Ngô Bình lập tức nheo mắt lại. Anh không hề tránh né, cũng không chút sợ sệt khói độc của đối phương, ngược lại còn tự tin nghênh đón.
Thi tu tung nắm tay ra đòn. Anh nghiêng người lướt qua lưng gã ta, tung chưởng về phía cổ đối phương. Nào ngờ thể chất của thi tu quá mạnh, đòn tấn công của anh bị bắn ngược trở lại. Gã ta quay lại phản kích.
“Ầm!”
Đòn đánh của hai người va chạm với nhau một cái. Thi tu tức thì lùi lại hai bước, vẻ mặt khiếp sợ. Ngô Bình vẫn đứng yên tại chỗ nhưng cũng phải nhíu mày, thầm cảm thán gã thi tu này mạnh thật!
“Chết đi!”
Thi tu phát điên gào thét rồi lại lao về phía anh.
“Cuồng Lôi!”
Trong tay trái của Ngô Bình xuất hiện một phù ấn. Anh tung chưởng đánh vào ngực gã thi tu kia. Sức mạnh sấm sét phóng ra từ lòng bàn tay anh, một tiếng nổ cực lớn vang lên, gã thi tu bị đánh bay ra mấy trăm mét!
Đây chính là phù ấn Cuồng Lôi do anh tu luyện ra! Phù ấn là thứ tích trữ năng lượng, đợi giây phút quan trọng sẽ giải phóng ra làm đòn chí mạng tiêu diệt kẻ thù.
Sấm sét vốn là khắc tinh của thi tu. Phù ấn Cuồng Lôi do Ngô Bình luyện ra còn có sức mạnh khủng bố hơn cả. Gã thi tu bị đánh nát một cánh tay, sức mạnh cũng giảm đi phần lớn.
Ngô Bình nhảy lên không trung rồi giẫm lên bụng thi tu. Mặt đất rung chuyển kịch liệt. Anh đánh ra ý nghĩa Chấn Ấn và ý nghĩa Li Đoạn. Dưới gót chân của anh, cơ thể của thi tu bị đánh tan thành bốn năm mảnh, chết tươi tại chỗ.
Sân đấu chìm vào tĩnh lặng. Đám người xung quanh nhao nhao lùi lại, vẻ mặt khiếp sợ. Không ngờ Thiên Thi đáng sợ như vậy lại bị giết chỉ trong chớp mắt.
Mặt mũi Ngụy Quang tối sầm. Rõ ràng cái gã thi tu chết tiệt này đã cam đoan chắc chắn thủ tiêu được Trương Tiểu Bình rồi cơ mà? Tại sao lại thất bại như vậy?
Người đàn ông ngồi cạnh ông ta lên tiếng: “Xem ra thằng nhóc này mạnh đấy. Không thể để cậu ta lọt vào top ba đầu bảng, nếu không sẽ càng khó ra tay hơn”.
Ngụy Quang đáp lại: “Anh cả đừng lo. Kế hoạch của em vô cùng chặt chẽ, không có sơ hở gì đâu”.
Sau khi đánh chết thi tu, Ngô Bình thấy thẻ tên của mình sáng lên một cái, trên đó ghi số tám. Con số này bao gồm hai điểm đạt được do đánh bại thi tu và sáu điểm cướp được từ điểm của thi tu.
Một người đàn ông áo đen đi tới, bình thản thông báo: “Phong Linh Vi của thần thổ thông thiên. Có người trả giá một tỷ để lấy mạng của mày. Tuy số tiền này không lớn nhưng nếu có thể tiện tay kiếm được thì tao ngại gì từ chối”.
Ngô Bình nhìn hắn ta khiêu khích: “Thằng ngu tới từ thần thổ thông thiên, cứ chờ bị tao đánh chết đi”.
Phong Linh Vi khá bất ngờ. Bình thường những người khác nghe thấy hắn ta nói mình là thiên tài đến từ thần thổ thông thiên đều tỏ ra e ngại. Vậy mà người trước mặt lại không hề kiêng dè, thậm chí thái độ còn rất ngông cuồng. Chẳng lẽ thực lực của đối phương mạnh tới vậy sao?
Mặc dù Ngô Bình vừa đánh bại cao thủ cấp Thiên Thi, nhưng đối với Phong Linh Vi mà nói thì chuyện này không là gì cả. Hắn ta cũng có thể đánh bại được, thậm chí còn làm tốt hơn nhiều.