Thấy thế, Lam Nguyệt ngạc nhiên hỏi: “Anh đang làm gì?”
Ngô Bình bình thản nói: “Độc Vô Diêm này rất thích môi trường có nhiệt độ, bây giờ nó sẽ tiến vào cơ thể tôi”.
Lam Nguyệt: “Nhưng anh…”
Ngô Bình lắc đầu: “Yên tâm đi, một khi nó vào trong cơ thể tôi, tôi tự có cách trị”.
Thuần Dương Tiên Lực tiếp tục duy trì, một luồng khí tức màu xám xanh đi vào trong cơ thể Ngô Bình theo vết thương, từ năm ngón tay nhanh chóng khuếch tan ra.
Ngô Bình thấy trong người Lam Nguyệt đã không còn chất độc tàn lưu nữa thì lập tức buông tay, hiện tại tay trái của anh đã biến thành màu xanh xám, trông khá kỳ dị!
Ngô Bình đứng lên rồi nói: “Chú Kim, vết thương của Lam Nguyệt đã ổn rồi, để cô ấy nghỉ ngơi một đêm, ngày mai là có thể hồi phục rồi”.
Kim Huyền Bạch gật đầu: “Tiểu Ngô, cảm ơn cậu”.
Ngô Bình cười nói: “Cháu đi đây, trở về loại bỏ hẳn chất độc này”.
Lam Nguyệt: “Ngô Bình, tối nay anh ở lại đi, nhỡ đâu…”
Ngô Bình xua tay: “Sẽ không có việc gì đâu! Được rồi, cô nghỉ ngơi đi, nếu ngày mai hồi phục tốt thì gọi cho tôi”.
Cứ thế, Ngô Bình ra khỏi chung cư, chẳng lâu sau, anh lên một chiếc xe, người lái chính là Mộc Lan.
Cô ấy nhìn tay Ngô Bình: “Giáo chủ, anh sao thế?”
Ngô Bình nói: “Không sao, về khách sạn”.
Sau khi về đến khách sạn, Ngô Binh nhốt mình trong thư phòng, không cho phép ai tiến vào.
Trong thư phòng, anh đặt tay lên cái bát ngọc, hơi dùng sức một chút, huyết dịch mang màu xanh xám nhỏ giọt chảy ra. Huyết dịch này vừa nhỏ vào trong bát là lập tức biến thành làn khói xanh, muốn chui vào mũi Ngô Bình.
Ngô Bình lẩm bẩm: “Đúng là loại độc đáng sợ!”
Anh lấy ra một bình ngọc, dùng sét bổ khói độc vào trong bình rồi đóng chặt nắp lại. Loại độc Vô Diêm này có đặc tính cực quỷ dị, lợi dụng thỏa đáng có thể luyện chế vài loại dược quý, nếu vứt đi như vậy thì khá đáng tiếc.
Một đêm yên bình, sáng hôm sau anh gọi cho Vu Siêu Quần, sau đó lái xe về nhà, một vùng quê cách Hải Thành hơn ba trăm cây số: Huyện Bảo.
Huyện Bảo có một nửa là đồi núi, nửa còn lại là bình nguyên. Quê hương của Vu Siêu Quần nằm trên khu vực đồi núi.
Đường sá xa xôi, Ngô Bình cũng nhân cơ hội này hỏi Vu Siêu Quần một số vấn đề.
“Ở quê cậu, người ta thường xuyên đào được nhân sâm à?”, anh hỏi.
Vu Siêu Quần bật cười: “Cũng không phải. Hồi tôi còn nhỏ, quê tôi không có nhân sâm. Tầm năm năm trở lại đây thường xuyên có người đào được nhân sâm; mấy năm qua, danh tiếng của quê tôi cũng được đồn thổi rộng rãi, rất nhiều người vùng khác cũng chạy tới bên này đào nhân sâm”.
Ngô Bình hỏi: “Nói như thế thì quê cậu thu hoạch nhân sâm là chuyện mấy năm mới có hả?”