Ngô Bình: “Trong Thánh Anh Tông có cao thủ không?”
Gấu đen: “Thánh Anh Tông là một trong bốn môn phái lớn của nước Kim Ưng, tông chủ là Hư Tiên”.
Ngô Bình: “Ra là Hư Tiên, xem ra ít thì Thánh Anh Tông cũng là môn phái hạng ba. Thánh Anh Tông này có liên hệ với Tiên Giới không?”
Gấu đen: “Hình như có, nhưng cụ thể thế nào thì tôi không rõ”.
Ngô Bình: “Sau này đừng để ta nhìn thấy các ngươi nữa”.
Gấu đen và chuột khổng lồ sợ mất mật, sau đó chạy mất dạng.
A Nghị vô cùng kinh ngạc nói: “Anh Lý, chúng nó chính là yêu quái đấy ạ?”
Ngô Bình: “Chúng chỉ là yêu quái cấp thấp thôi, nhưng cũng có trí tuệ và biết cách tu luyện rồi, song còn xa mới bằng yêu quái cấp cao”.
A Nghị: “Tại sao chúng lại sợ anh thế ạ?”
Ngô Bình cười đáp: “Vì khí tức mà anh phóng ra cho chúng biết dù chúng có làm gì cũng không thể đấu lại anh được”.
A Nghị vô cùng khâm phục: “Anh Lý giỏi quá!”
Ngô Bình: “A Nghị, anh phải đến Thánh Anh Tông một chuyến nên em về thôn trước đi, khi nào xong việc thì anh sẽ tìm em”.
A Nghị gật đầu: “Vâng ạ”.
Ngô Bình vừa đi vừa hỏi thăm nên không lâu sau đã đến gần Thánh Anh Tông.
Cạnh Thánh Anh Tông có mấy thành phố, trong đó có một thành phố khá lớn tên là thành Tam Thánh. Từ đây đi thêm chục cây số nữa là đến Thánh Anh Tông.
Thành Tam Thánh có hơn triệu dân nên cũng không phải một thành phố lớn, nhưng nó rất quan trọng với Thánh Anh Tông, rất nhiều gia quyến của tu sĩ Thánh Anh Tông sinh sống ở đây.
Ngô Bình đi tới một quán trà thì thấy họ sử dụng tiền đồng và tiền vàng, hơn nữa có thể dùng tiền bùa để đổi tiền của họ. Một tiền bùa có thể đổi được 100 nghìn tiền vàng, tỉ giá này cũng ngang với ở tiên cảnh Thái Thanh.
Hầu hết người dân đều dùng tiền đồng và tiền vàng, còn người tu hành thì thường dùng tiền bùa hoặc tiền báu.
Khi đến một thế giới mới, ai cũng không tránh khỏi tò mò, Ngô Bình cũng vậy, anh đến một quán ăn bình dân rồi gọi bốn món cùng một chai rượu. Cả bữa ăn này ngốn hết của anh ba tiền vàng và một đống tiền đồng.
Mùi vị của đồ ăn cũng được, tuy không bằng đồ ở nhà nhưng cũng có vị riêng. Ngô Bình đang uống rượu thfi thấy có động đất, thì ra có người đáp từ trên cao xuống đường phố.
Ngay sau đó, lại có một người khác đáp xuống tiếp, sau đó giẫm người đáp xuống trước, làm ruột lòi ra, miệng thì ứa máu.
Các thực khách thấy thế vẫn ăn uống bình thường, hình như đã quen với cảnh này rồi.
Ngô Bình hỏi người ở bàn bên: “Tự tiện chém giết nhau ngoài phố thế này không sợ bị phạt à?”
Người đó ngạc nhiên nhìn anh rồi nói: “Anh ở nơi khác đến à? Thành Tam Thánh chúng tôi do Thánh Anh Tông làm chủ, là đệ tử của họ giết người đấy, người bị giết là tán tu”.
Ngô Bình: “Tại sao lại giết tán tu ấy?”
Người kia: “Chắc trên người tán tu này có tài nguyên tu hành gì đó, giết hắn rồi thì tên kia cướp được tài nguyên”.
Lúc này, người bị giẫm đạp đã chết, hung thủ lật người hắn lại rồi tìm kiếm, sau đó hài lòng bay vút lên cao.
Người ở bàn bên nói: “Nhìn thấy chưa, tôi nói không sai mà…”