Nhưng anh ta vừa quay sang thì đã không thấy Ngô Bình đâu.
Ngô Bình đang đi theo hung thủ, người đó bay về phía một trạch viện lớn.
Gã thoạt nhìn khoảng ngoài 30, dáng người cao lớn, thô kệch. Sau khi về nhà thì phát hiện có người đi theo nên ngoảnh lại thì nhìn thấy Ngô Bình.
Gã ngạc nhiên hô lên, sau đó vô thức tung một chưởng vào anh.
Uỳnh! Gã ngã xuống đất, chân trái đã gãy, nửa thân trên tê bì, không thể cử động được.
Gã hoảng sợ nói: “Hảo hán tha mạng! Tôi có tiền, cậu có thể lấy hết”.
Ngô Bình: “Anh tên gì?”
Người đàn ông: “Tôi là Toàn Anh Mãnh - đệ tử của Thánh Anh Tông”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói Thánh Anh Tông lừa người bình thường gần đây cống trẻ con đến cho mình luyện công, có chuyện này không?”
Toàn Anh Mãnh nói: “Có ạ, từ ngày thành lập đến nay, Thánh Anh Tông chúng tôi vẫn bồi dưỡng Thánh Anh nên cần tinh lực của người sống”.
Ngô Bình hỏi: “Thánh Anh là gì?”
Toàn Anh Mãnh: “Thánh Anh là một bí pháp, nếu dưỡng thành thì Thánh Anh Tông chúng tôi sẽ thành môn phái hạng nhất”.
Ngô Bình bắt gã nói rõ hơn, Toàn Anh Mãnh không dám giấu giếm nửa lời nên đã kể hết. Chuyện này cũng không phải bí mật ở Thánh Anh Tông, vì thế một đệ tử bình thường như gã cũng biết.
Thì ra người khai tông lập phái của Thánh Anh Tông có tên là Thánh Anh lão tổ, ông ta tu luyện một công pháp có thể tăng sức mạnh vô hạn, nhân tố chủ chốt của công pháp này là Thánh Anh.
Thánh Anh của Thánh Anh Tông đã được nuôi 2999 năm, chỉ còn nửa tháng nữa là viên mãn và thành Thánh Thần.
Theo Toàn Anh Mãnh nói thì Thánh Thần rất mạnh, có thể giết chết cao thủ cấp Thần Tiên hay thậm chí là Chân Tiên.
Dù cách xa hơn nghìn cây số, Thánh Thần cũng có thể giết chết được trên triệu người vô tội.
Nghe đến đây, Ngô Bình đã hiểu Thánh Anh Tông là một môn phái vô nhân tính.
Anh hỏi: “Đây là nhà anh à?”
Toàn Anh Mãnh gật đầu: “Đây là nhà tôi nuôi tình nhân, thi thoảng ghé ở mấy hôm”.
Ngô Bình thấy người trong nhà chưa phát hiện ra chuyện ở đây nên đã đánh chết Toàn Anh Mãnh, sau đó đổi sang quần áo của gã rồi biển thành gã.
Theo anh thấy, người của Thánh Anh Tông đều đáng chết, không ai đáng sống cả. Môn phái đồi bại như này tồn tại ngày nào thì nhân gian khổ thêm ngày ấy.
Sau khi hoá thành Toàn Anh Mãnh, Ngô Bình bay ngay đến Thánh Anh Tông, anh muốn tận mắt nhìn xem Thánh Anh gì đó là thứ quỷ quái gì.
Ngô Bình vừa bay đến cổng môn phái, có người nhìn thấy anh đã cười nói: “Ơ anh Toàn, sao bảo đến chỗ em nào ở mấy ngày cơ mà?”
Ngô Bình cười phá lên rồi bắt chước giọng của Toàn Anh Mãnh: “Giữa đường giết được một tán tu nên tôi về luôn”.
Đệ tử gác cổng không cản anh lại nên Ngô Bình đi thẳng vào trong, anh không hiểu về môn phái này, cũng không biết nơi Toàn Anh Mãnh tu luyện và sinh sống ở đâu nên cứ đi lung tung.
Ngô Bình nhìn thấy có khá nhiều đệ tử ở trong một căn nhà ở phía trước, anh thấy hoàn cảnh sống ở đây bình thường nên đoán họ là đệ tử cấp thấp.