Cảnh sát Phùng chỉ tay vào xe của Ngô Đại Hưng nói: “Có khả năng là do va chạm với chiếc xe này khiến lật xe, cuối cùng va vào vật cản làm xe bốc cháy”.
Ánh mắt ông lão chợt lóe lên, ông ta nhìn Ngô Đại Hưng, hỏi: “Cậu kể lại chuyện đã xảy ra một lần đi”.
Ngô Bình tiến lên một bước, nói; “Chuyện đã xảy ra thế này, người chạy xe kia vượt đèn đỏ, không chỉ đụng hư cửa xe tôi, mà còn tự hại chết mình”.
Lúc này bên cứu trợ đã đưa thi thể trong xe ra, người đã bị thiêu cháy không còn nhìn ra hình người, chết thê thảm. Ông lão kia tiến lên nhìn thoáng qua, không kiềm được mà rơi nước mắt.
Ông ta nói với cảnh sát Phùng: “Cảnh sát Phùng, tôi là quản gia nhà họ Vương, họ Củng”.
“Quản gia Củng, ông có chuyện gì cứ dặn dò”.
“Xin cậu nhất định phải điều tra rõ ràng”. Quản gia Củng nói rõ từng câu từng chữ.
Cảnh sát Phùng: “Ông yên tâm! Nếu là trách nhiệm của người này, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng!”
Lúc này, có người chạy đến đưa video lấy từ camera giám sát. Cảnh sát Phùng nhận lấy máy tính bảng, mở đoạn video ra. Có thể thấy được, video quay ngay chính diện, khi đèn hiệu chuyển xanh, xe của Ngô Đại Hưng di chuyển bình thường.
Ngay lúc này, một chiếc xe thể thao chạy với tốc độ cao chạy đến, vận tốc khoảng chừng hai trăm cây số trên giờ, đâm vào vị trí ghế lái phụ. Khoảnh khách va chạm, cửa xe bay ra, chiếc xe thể thao cũng bay lên, xoay tròn theo hướng bên trái, nặng nề va chạm với tháp ở cách đó trăm mét, nháy mắt đã nổ tung.
Quản gia Cũng kia cũng đang xem đoạn video, nhìn đến đây ông ta lại nheo mắt, trầm giọng nói: “Không đúng! Đây là xe thể thao, cho dù tốc độ nhanh thế nào, cũng không thể bay lên được!”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Sao lại không thể. Tốc độ như vậy, chỉ cần gặp phải một chút lực cản thì cũng có thể lật xe rồi”.
Quản gia Củng: “Tốc độ như vậy, xe của các người phải bị hỏng mới đúng, sao chỉ bị hư một cánh cửa?”
Ngô Bình bình thản nói: “Có thể là số tôi may!”
Cảnh sát Phùng: “Tôi đã nhìn qua cửa xe, quả thực biến dạng rất nghiêm trọng, bên trên còn có dấu vết xe thể thao va chạm, nhưng ông nói đúng, chuyện này quả thực có chút kỳ lạ”.
Quản gia Củng thở dài một hơi, đi đến trước chiếc xe, mở cửa xe nói mấy câu gì đó.
Sau đó ông ấy đi đến, nói với cảnh sát Phùng: “Bắt hai người này lại, thẩm vấn xuyên đêm”.
Ngô Bình nhướng mìu: “Bắt chúng tôi, tại sao?”
Quản gia Củng lạnh lùng nói: “Chuyện liên quan đến nguyên nhân cái chết của cậu hai nhà chúng tôi, các người không thoát khỏi liên quan”.
Ngô Bình không nói gì thêm, lấy điện thoại ra. Chưa đến năm phút đồng hồ, cảnh sát Phùng kia đã nhận được điện thoại, mà người gọi điện cho anh ta chính là người lãnh đạo trực tiếp.
Cúp điện thoại, vẻ mặt anh ta phức tạp nhìn Ngô Bình, sau đó bất đắc dĩ nói với quản gia Củng: “Quản gia Củng, tôi không thể làm theo ý của ông được”.
Quản gia Củng nhíu mày: “Sao vậy?”
Cảnh sát Phùng cười khổ nói: “Nhà họ Nghiêm đã gọi cho lãnh đạo của tôi, nói không cần làm khó bọn họ!”
“Nhà họ Nghiêm?”. Quản gia Củng nhíu mày, Nghiêm Lãnh Thạch là cao thủ đứng đầu ở Trung Châu, tuy thế lực không bằng nhà họ Vương bọn họ, nhưng cũng không kém bao nhiêu.