Đường An nhìn người tái xế rồi ngẩn ra, sau đó phẫn nộ: “Đường Tập! To gan lắm, dám ám sát cô chủ, chán sống rồi phải không?”
Đường Tập ngẩn người rồi nói: “Sếp, rõ ràng anh đã ra lệnh thế mà?”
Đường An nổi điên: “Khốn kiếp, tôi ra lệnh cho cậu lúc nào?”
Đường Tập lấy một phong thư ra, bên trên có con dấu, hắn mở phong thư ra rồi nói: “Sếp, đây là nhiệm vụ mà chúng tôi nhận được”.
Đường An sầm mặt nói: “Ngu dốt, có người vu vạ cho tôi mà cậu không nhận ra à?”
Đường Băng Vân lạnh lùng nói: “Anh An, cách giải thích của anh không đủ thuyết phục”.
Đường An hít vào một hơi lạnh rồi hung dữ nói: “Băng Vân, anh sẽ tra chuyện này rõ ràng, em cứ chờ tin đi”.
Đường Băng Vân: “Anh An, em tin anh”.
Ngô Bình cầm lấy điện thoại rồi nói: “Đường An, người của anh đã đâm nát xe tôi, anh định đền thế nào?”
Đường An ngẩn ra hỏi: “Ai thế Băng Vân?”
Đường Băng Vân đỏ mặt, vì cô ấy vẫn đang ngồi trên đùi của Ngô Bình: “Anh ấy là Ngô Bình, bạn của ông đấy”.
Nghe thấy thế, Đường An ngạc nhiên nói: “Bạn của ông , không thể nào…”
Ngô Bình: “Chiếc xe ấy của tôi đắt lắm đấy, anh nhớ phải đền cho tôi”.
Đường An đen mặt: “Biết rồi, tôi sẽ đền cho cậu hẳn hai cái”.
“Ok”, Ngô Bình cười nói.
Đường Băng Vân: “Anh An, nếu có người cố tình gây chia rẽ bọn mình thì chắc anh đang gặp nguy hiểm đấy”.
Đường An cười lạnh: “Người có thể giết được Đường An này còn chưa ra đời! Băng Vân, em cũng phải cẩn thận đấy, nhớ giữ liên lạc với anh”.
Đường An ngắt máy, Ngô Bình hỏi Đường Băng Vân: “Đường An này có thực lực ra sao?”
“Bảy năm trước, anh ấy đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên rồi, còn giờ thì tôi không biết”, Đường Băng Vân đáp.
Ngô Bình thở dài: “Xem ra tôi bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành của nhà cô rồi”.
Nói rồi, anh tránh sang một bên cho Đường Băng Vân ngồi xuống hàng ghế đằng sau.
“Tôi sẽ cố nắm được Thiên Sát, chỉ cần làm được thì tôi có thể phản công lại”.
Ngô Bình: “Cô có thể lôi kéo thêm Đường An”.
Đường Băng Vân thở dài: “Giờ tôi không dám tin ai hết, Đường Môn đang tranh giành quyền lực dữ lắm, anh không thể tưởng tượng được đâu”.
Ngô Bình: “Ừm, vì thế dù ông cô có khôi phục tu vi thì chắc cũng không thay đổi được gì”.
Dứt lời, anh bảo Đường Tập tiếp tục lái xe, anh quyết định sẽ trưng dụng chiếc xe này luôn.
Ngô Bình nói: “Băng Vân, hành động của chúng ta rất bí mật, sao thuộc hạ của Đường An biết được vị trí của mình?”
Đường Băng Vân: “Trên người của đệ tử Đường Môn có định vị, tiện cho việc chỉ huy thống nhất nên anh ấy hoàn toàn có thể tìm thấy tôi”.
“Ai chỉ huy? Đường An à?”