Một lát sau, ông ấy nói với người đàn ông mặc áo bào đen: “Thanh Trường, ngoài mấy người chúng ta ra thì không ai được đến gần tháp Tiên Võ. Đồng thời phong toả tin tức, tuyên bố với bên ngoài là người ở trong tháp chỉ một tiếng sau là ra ngoài, nhưng đã bị thương và cần được chữa trị”.
Người đàn ông mặc áo bào đen lập tức bay đến tháp Tiên Võ rồi thông báo: “Người tham gia kiểm tra đã bị tương, hôm nay kết thúc ở đây, mọi người về đi”.
Cái gì? Ngô Bình bị thương ư? Mọi người đều ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng ra về.
Họ đi rồi, La Đạo Nhất mới đi tới tháp Tiên Võ. Đã có người mang ghế và bàn tới, ông ấy ngồi xuống rồi vừa uống trà vừa trò chuyện với mọi người ở xung quanh.
Người phụ nữ mặc đồ trắng nói: “Viện trưởng, người đoán xem Ngô Bình sẽ trụ được bao lâu?”
La Đạo Nhất: “Khó đoán lắm, chờ kết quả thôi”.
Người đàn ông mặc áo bào đen: “Viện trưởng phong toả tin tức, chẳng lẽ vì nghĩ Ngô Bình sẽ mạnh hơn thầy giáo thiên tài Tiêu Thế Tôn của Nam Viện ạ?”
La Đạo Nhất: “Có thể”.
Ba người kia chấn động, người đàn ông cao gầy nói: “Tiêu Thế Tôn là võ tông nhất phẩm, Ngô Bình mà mạnh hơn thì là võ tông ngự danh ư? Hình như đạt cấp ấy khó lắm, dẫu sao thời Tiên Quốc cũng cực hiếm võ tông ngự danh”.
Về phần Ngô Bình, sau khi nghỉ ngơi trong tháp khoảng nửa tiếng, anh đã hồi lại sức rồi đứng dậy nói: “Tiếp tục đi”.
Cậu thiếu niên nói: “Tiếp theo là kiểm tra thực chiến, với tư chất của anh thì tôi khuyên anh nên khiêu chiến con rối võ thuật cấp 30”.
Ngô Bình đã biết về con rối võ thuật ở Đông Thiên của đại đế Chân Võ nên hỏi: “Con rối ở đây có bao nhiêu cấp?”
Cậu thiếu niên: “Cao nhất là cấp 120”.
“Con rối cấp 30 này có thực lực tương đương cảnh giới nào?”
Cậu thiếu niên: “Thực lực cỡ võ tông truyền kỳ một sao”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, nếu không đánh được thì tôi sẽ khiêu chiến con rối cấp 29”.
Cậu thiếu niên: “Mời anh chuẩn bị”.
Phía trước xuất hiện một cánh cửa, có một người đàn ông hệt như Chân Nhân, cao một mét chín lăm bước ra, đó là con rối võ thuật.
Con rối đó gật đầu với Ngô Bình rồi lập tức tấn công.
Vù!
Con rối tung một quyền vừa nhanh vừa mạnh ra.
Ngô Bình lách người, thi triển Quỷ Long Giảo Sát, sau đó đại chiến với con rối võ thuật cấp 30.
Uỳnh uỳnh!
Ngô Bình chưa có thời gian nghiên cứu kỹ về kinh nghiệm chiến đấu và trí tuệ võ thuật của đại đế Chân Võ, bây giờ lại có một cao thủ thực lực tương đương võ tông truyền kỳ một sao giao đấu với anh, như vậy anh có thể nghiêm chứng được các kinh nghiệm và trí tuệ này rồi.
Đương nhiên, ban đầu anh sẽ bị lép vế một chút vì không quen, nên sẽ khó tránh khỏi bị trúng vài đòn của con rối. May mà anh giỏi chịu đòn, hơn nữa khả năng lĩnh ngộ còn hơn người thường, loáng cái đã có thể xoay chuyển tình thế.
Sau 300 chiêu, Ngô Bình thấy hơi mệt, hơn nữa anh thấy võ tông truyền kỳ một sao này đánh rất chán. Do đó, anh đã thi triển tất sát kỹ để đánh rơi đầu con rối luôn.
Cậu thiếu niên cười nói: “Chúc mừng, anh khiêu chiến tiếp chứ?”