Thần Chiếu vô cùng chấn động, ông ấy đi tới cạnh con thuồng luồng, định chào hỏi nó.
Ai ngờ nó bỗng ngoái lại rồi nhìn ông ấy bằng đôi mắt lạnh băng, đến Chân Nhân cảnh giới Địa Tiên như Thần Chiếu cũng phải hết hồn, người cứng đờ, không còn nghĩ ngợi được gì nữa.
Ngô Bình đập vào đầu còn thuồng luồng rồi mắng: “Mày định ra oai với ai hả?”
Con thuồng luồng như có vẻ tủi thân lắm, nó cúi đầu xuống như muốn nói: Tôi có quen ông ta đâu.
Lúc này, Thần Chiếu ngạc nhiên nói: “Cậu chủ, nó có thiên bẩm thông thiên”.
Động vật sau khi tiến hoá, đôi lúc sẽ có một vài thần thông, nhất là loài có vảy hoá thuồng luồng thì khả năng có thần thông càng cao hơn.
Thật ra, con người cũng vậy, tu vi của Ngô Bình tiến vào cảnh giới Nhân Tiên đỉnh phong, anh trở thành Thần Quân thì cũng có thiên bẩm thần thông.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Lý Dư, phép thần thông của mày là gì?”
Con thuồng luồng nói tiếng người: “Chủ nhân, tôi có hai phép thần thông, là thuật định hồn và thuật xé rách”.
Ngô Bình: “Mày vừa thi triển thuật định hồn đấy hả? Thử thi triển cái thuật xé rách cho tao xem nào”.
Con thuồng luồng nhìn về phía mặt hồ, vừa hay có một con cá bơi ngang qua, sau đó chợt đưng yên, sau đó người tách ra làm đôi, như bị một sức mạnh khủng khiếp nào đó bổ đôi người.
Ngay sau đó, đã có nhiều các con cá nhỏ bơi tới xơi tái con cá kia.
Ngô Bình cười nói: “Lý Dư, tu vi của mày khéo còn cao hơn cả cường giả cảnh giới Địa Tiên tầng thứ năm rồi”.
Thần Chiếu nói: “Đúng, nếu tu vi của nó tăng thêm một bậc nữa, luyện ra được Giao Đan thì nó còn thành Chân Quân ấy chứ!”
Ngô Bình lấy Long Châu ra rồi ném vào miệng Lý Dư, sau đó xoa đầu nó: “Tu luyện chăm chỉ vào, tao đang mong ngày mày hoá rồng đấy”.
Thần Chiếu và Ngô Bình ra về, chờ họ đi rồi, con thuồng luồng nhìn theo bóng Ngô Bình rồi nói: “Chủ nhân có ơn rất lớn với tôi, tôi phải báo đáp người sao đây?”
Các loài có vảy có cảm xúc rất đơn giản, ai có ơn với chúng thì chúng trả ơn, có thù thì trả thù, nó đang rất cảm kích Ngô Bình nên chỉ muốn báo đáp anh.
Về tới nhà, Ngô Bình đi ngủ luôn một mạch tới trưa hôm sau.
Sau khi ngủ dậy, anh vào phòng luyện đan ngay, bắt đầu luyện đan dược khôi phục thần hồn cho Thần Chiếu.
Loại đan dược này có tên là Bổ Thần Đan, cần dùng các dược liệu quý để luyện chế. Khi luyện đan, Ngô Bình đã thêm vun tinh thạch linh hòn vào, để nâng cao hiệu quả cho đan dược.
Hơn một tiếng sau, anh mới rời khỏi phòng luyện đan với ba viên Bổ Thần Đan trong tay.
Thần Chiếu nhận lấy đan dược bằng hai tay rồi kích động nói: “Cảm ơn cậu chủ”.
Ngô Bình: “Nhà số 1 Đông Hồ khá yên tĩnh, ông sang đó mà tu luyện, chờ thần hồn khôi phục rồi thì tới tìm tôi”.
Thần Chiếu rời đi, sau đó được Cương Tử dẫn tới nhà bên kia.
Lúc này, xe của Lý Mai đã tiến vào sân, cô ấy lấy một đông tài liệu ra rồi hỏi Ngô Bình: “Cậu định cho Đông Hồ vào dự án à?”
Ngô Bình gật đầu: “Trên thành phố gọi cho cô rồi hả?”