"Địa Tiên sao?", Đinh Mặc khẽ thở dài: "Quả thực rất khó, không biết tôi có qua nổi ải đó không nữa".
Ngô Bình: "Khi nào anh đột phá cảnh giới Địa Tiên thì nhớ phải tìm tôi. Nói không chừng tôi có thể giúp anh".
Đinh Mặc cười đáp: "Quả là vậy, tôi cảm thấy cậu biết rất nhiều, lẽ nào là nhận được truyền thừa từ đời trước?"
Ngô Bình trầm mặc một lát rồi đáp: "Không giấu được anh, tôi đã đọc được một số kiến thức ghi chép về nền văn minh cổ trước khi loài người có lịch sử".
Đinh Mặc sáng mắt lên hỏi: "Là nền văn minh trước thời kỳ Băng Tiền sao?"
Ngô Bình lắc đầu: "Có lẽ còn sớm hơn cả thời đó nữa".
Anh dùng tay vẽ lên bàn một ký hiệu phức tạp, nó không giống chữ viết mà phức tạp đến nỗi trông như một bức thư họa vậy.
Nhìn thấy hình vẽ này, Đinh Mặc sững sờ: "Tiên Văn!"
Ngô Bình: "Anh nhận ra nó sao?"
Đinh Mặc thở dài đáp: "Loại Tiên văn này đã thất truyền từ trước thời kỳ Băng Tiền rồi. Tôi cũng không hiểu ý nghĩa của nó, có điều đã từng thấy. Tiên văn này có lẽ thuộc về thời kỳ Tiên quốc".
"Tiên quốc?"
"Đúng vậy. Trước nền văn minh kỷ Băng Tiền có một nền văn minh mà việc tu chân hết sức phát triển. Có một vị tiền bối từng nói với tôi một giả thiết, anh ấy nói có thể trong thời kỳ đó Trái Đất là một hành tinh có nguồn năng lượng rất tốt để tu luyện. Sau này, khí hậu của Trái Đất có sự thay đổi lớn nên những bậc thầy tu luyện thi nhau rời khỏi đây, bỏ lại nơi này. Cho nên, những người bình thường còn ở lại Trái Đất khi đó được truyền thừa một số tri thức nên đã lấy đó làm nền tảng để xây dựng nên nền văn minh thời kỳ Băng Tiền".
Ngô Bình gật đầu: "Hóa ra là vậy. Nói như vậy thì còn có một nền văn minh tu chân nữa ở bên ngoài Trái Đất sao?"
"Ai mà biết được cơ chứ. Có thể có, cũng có thể không, có thể đó chỉ là một giả thiết vô căn cứ mà thôi", Đinh Mặc mỉm cười nói tiếp: "Nào, cụng ly!"
Sau khi uống thêm một chầu rượu nữa, Đinh Mặc đột nhiên vỗ vai Ngô Bình nói: "Người anh em, cậu là người thú vị nhất mà tôi từng gặp. Tôi muốn kết nghĩa anh em với cậu, cậu có bằng lòng không?"
Ngô Bình cười đáp: "Một cao thủ Tiên Thiên như anh lại đi kết giao với một người mới tu luyện tới cảnh giới Thần, không sợ mất mặt hả?"
Đinh Mặc đảo mắt chán chường đáp: "Nếu cậu coi thường tôi thì thôi".
Ngô Bình cười lớn đáp: "Nhiều lời làm gì mất thời gian, muốn kết nghĩa thì triển luôn thôi, ta còn phải uống rượu mà".
Đinh Mặc cũng cười ha hả, hai người họ đi lên sân thượng, cầm nén hương hướng về phía vầng trăng vằng vặc trên cao bái thiên địa, nhật nguyệt. Sau đó lại quay về phía nhau, cúi đầu kết bái thành anh em. Đinh Mặc là anh, Ngô Bình là em.
"Đại ca".
Đinh Mặc: "Chú Ba, chú gọi sai rồi, anh là anh Hai mới phải chứ".
Ngô Bình ngẩn người hỏi lại: "Anh chỉ thích làm số hai thôi hả?"
Đinh Mặc giận dữ đá Ngô Bình một cái nhưng Ngô Bình đã nhanh chân né kịp. Đinh Mặc nói: "Chú mới là hàng loại hai, bên trên anh còn một đại ca nữa. Cho nên đương nhiên anh chỉ có thể làm anh Hai, còn chú là chú Ba".