Lý Mai vô cùng kinh ngạc, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú. Cô hỏi tiếp: “Nói như vậy thì Thiên Sư chính là cảnh giới lợi hại nhất của Nhân Tiên?”
Ngô Bình lắc đầu: “Nhân Tiên cảnh giới thứ năm được gọi là Võ Quân. Võ Quân ý nói là vua của giới võ lâm. Đến cảnh giới này thì có thể dùng phép thuật, đến chân nhân cũng không giết nổi. Loại Nhân Tiên lợi hại nhất là loại có được Võ Đạo thần thông, gọi là Thần Quân”.
"Thần Quân có thể giết được Chân Quân của Địa Tiên. Hơn nữa, Thần Quân một khi đột phá được lên cảnh giới bên trên thì tốc độ di chuyển sẽ nhanh kinh hoàng", Ngô Bình nói.
Lý Mai: "Nếu Võ Quân và Thần Quân đã mạnh đến vậy thì còn phải trở thành Địa Tiên làm gì?"
Ngô Bình lắc đầu đáp: "Vì trên Trái Đất hiện giờ không phải điều kiện lý tưởng để tu luyện nữa. Rất ít người thực sự đạt tới cảnh giới ba của Nhân Tiên là Võ Thánh chứ đừng nói đến cảnh giới thứ tư, thứ năm của Nhân Tiên. Cho dù là ở thời tiền sử thì cũng chỉ có những thiên tài Nhân Tiên mới đạt được tới hai cảnh giới này".
"Cảnh giới Nhân Tiên càng cao thì tiềm năng của họ ở cảnh giới Địa Tiên càng lớn. Địa Tiên có cả thảy mười một cảnh giới, cái sau lại khó hơn cái trước. Nếu một người đã trở thành Võ Quân hoặc Thần Quân ở bậc Nhân Tiên thì có thể dễ dàng tu luyện Địa Tiên hơn rất nhiều. Hơn nữa, đến Địa Tiên, họ chỉ có thể càng lúc càng mạnh, như hổ thêm cánh".
"Ví dụ, nếu một Võ Quân tu luyện được tới cảnh giới ba Địa Tiên thì có thể giết được Chân Quân của Địa Tiên. Nếu một Thần Quân sau này tu luyện được đến cảnh giới thứ tư của Địa Tiên thì có thể sánh ngang với Thiên Tiên, khi giao đấu vẫn có khả năng chiến thắng!"
Ngô Bình hiếm khi nhẫn nại giải thích như vậy. Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc họ đã tới chợ đen.
Lý Mai hỏi: "Cậu tới chợ đen để mua thứ gì vậy?"
Ngô Bình: "Tôi đi xem đã, nếu có thứ gì phù hợp thì tôi sẽ mua. Còn cô, cô định mua thứ gì sao?"
Lý Mai: "Tôi thích sưu tầm cổ vật, trước đây từng mua đồ ở đây. Nhưng do hiểu biết có hạn nên hầu như toàn mua phải đồ đểu".
Ngô Bình: "Lát tôi giúp cô chọn".
Lý Mai kinh ngạc: "Cậu hiểu về đồ cổ sao?"
Ngô Bình cười đáp: "Mắt nhìn của tôi khá ổn đấy".
"Hình như cái gì cậu cũng biết thì phải", Lý Mai vẻ mặt kỳ quái đáp.
Ngô Bình mỉm cười, không giải thích gì thêm.
Trước mặt họ là lối vào chợ. Chợ đen Vân Đông này tổ chức ở công viên gần bến cảng. Công viên có diện tích rất lớn, cho nên các quầy hàng cách nhau khá xa.
Ở cổng vào có mấy người đang đứng. Muốn vào chợ đen thì phải trả mười nghìn tệ tiền vé vào. Họ thu mười nghìn tệ này mục đích chính không phải để kiếm tiền mà là muốn gạt những người chỉ tới cho vui ra ngoài.
Dù gì, số người muốn tham gia phiên chợ này quá đông. Nếu ai cũng cho vào thì sẽ ách tắc, chất lượng của phiên chợ cũng sẽ đi xuống.
Lý Mai đang định đi mua vé vào thì bị Ngô Bình kéo lại. Anh nhìn người đàn ông nhỏ thó đứng ở cổng, cười hỏi: "Người anh em, có bán combo vé không?"
Anh từng đi chợ đen ở Giang Nam. Chợ đen ở đó chia thành khu chợ bên ngoài và khu chợ bên trong. Chợ đen Vân Đông còn có quy mô lớn hơn chợ đen Giang Nam, có lẽ sẽ có chút khác biệt về cách bố trí bên trong.
Anh hỏi người đàn ông nhỏ thó này là bởi người này có tu vi cảnh giới Thần. Quả nhiên, người đàn ông kia nhìn anh, nói: "Đối diện có một siêu thị, cậu qua đó hỏi xem có vé VIP trọn gói không".
Ngô Bình cảm ơn rồi cùng Lý Mai đi sang siêu thị bên kia. Bên trong siêu thị có một người phụ nữ mập mạp đang cắn hạt dưa và xem phim. Thi thoảng chị ta lại bật cười sảng khoái.