Dược lão nói: “Ừ, cường giả đứng đầu dưới Thánh Hoàng- Lý Thần Đồ là ông ta!”
Hai mắt Ngô Bình sáng lên: “Đại Thánh mà có tên này chắc ông ấy đánh nhau rất giỏi!”
Trần Hoài Long: “Tuổi hắn còn lớn hơn ta, có thể đột phá sớm nhưng vì tránh cho nhân tộc không có người kế thừa, hắn chỉ có thể áp chế tu vi!”
Ngô Bình: “Viện trưởng, người trẻ hơn sao không đột phá?”
Trần Hoài Long cười nói: “Ta thăng cấp Chúa tể thì vị Chúa tể kia mới chết trận, ta cũng thay vào vị trí đó!”
Ngô Bình: “Nói vậy thì ba vị Chúa tể hiện tại là Nhân tộc cố ý sắp xếp như thế?”
Trần Hoài Long gật đầu: “Chúng ta đã bói toán, kết quả là dùng cục diện ba Chúa tể để giữ vững Nhân tộc!”
Dược lão: “Nhân tộc đã vạn năm không có Thánh Hoàng, vì vậy mọi người phải đề phòng trường hợp tệ nhất, không thể không làm vậy!”
Trần Hoài Long: “Tiểu Bình, ta cảm thấy con thay đổi rất nhiều, càng có khí tượng của vương giả. Con phải cố gắng tu luyện, mau chóng đột phá!”
Sau khi gặp Trần Hoài Long, Ngô Bình về dược viên tiếp tục luyện đan và tu luyện.
Trước đó anh đã hoàn thành cảnh giới Thần Môn, kế tiếp phải đột phá cảnh giới khác với Thần Thông của Tiên giới. Thần Thông của Tiên giới nằm sau Thần Môn là cảnh giới Vạn Tương và Đại Thần Kiếp.
Thánh Cổ đại lục bên này, sau Thần Môn còn có hai cảnh giới là Hoá Hình và Pháp Thân, sau đó mới là Đại Thần Kiếp.
Cảnh giới Hoá Hình là phải tự mình tu hành đạo đồ, hiển hoá thành hình. Ví dụ, Ngô Bình tu luyện Thất Tinh Trảm Đạo Đồ, muốn sáng tạo ra một hình tượng Thất Tinh Trảm Đạo, từ ảo hoá thành thật, được gọi là đạo hình. Nhân bí đồ càng mạnh thì đạo hình ngưng tụ càng lợi hại.
Lúc này, trong lòng Ngô Bình đã có hình tượng Thất Tinh Trảm Đạo Đồ, anh chuẩn bị tu luyện ra hai kiếm cuối cùng của Trảm Đạo Thập Tam Kiếm, sau này có thể ngưng tụ đạo hình Thất Tinh Trảm Đạo Đồ.
Anh tu luyện kiếm thứ 12 rất thuận lợi, một thanh kiếm khổng lồ nhanh chóng hiện ra sau lưng anh.
Kiếm thứ 12 của Trảm Đạo Thập Tam Kiếm là một thanh kiếm lớn đen như mực, phóng ra sức mạnh u ám. Sức mạnh này có thể đánh tan hết sức mạnh sức sống của đối thủ trong tích tắc, giết ngay lập tức.
Kiếm thứ 12, Ngô Bình cũng không cảm thấy quá sức nên tiếp tục tu luyện kiếm thứ 13. Đây là một thanh kiếm thuỷ tinh bảy màu, kiếm này có khả năng làm cho vạn vật yên tĩnh, là thanh kiếm tĩnh mịch.
13 thanh kiếm lớn xuất hiện sau lưng Ngô Bình, sau đó chúng gộp lại thành một thanh trường kiếm, phóng ra hào quang rực rỡ. Trong cơ thể Ngô Bình có Thất Tinh Trảm Đạo Đồ, chứa sức mạnh chấn động, sau đó phóng thích năng lượng huyền diệu, truyền vào trong thanh kiếm rực rỡ kia. Trường kiếm rực rỡ vốn là vật vô hình nhưng có được sức mạnh này rồi thì hình ảnh dần chuyển hoá thành thực.
Ngô Bình cầm kiếm, cảm giác như nó là một phần của mình, chỉ là biến thành hình thanh kiếm thôi. Thú vị hơn là kiếm này xuất hiện thì như có thể hấp thu vô hạn sức mạnh của anh. Mà anh cũng có thể muộn dùng nó để chém ra một kiếm. Thậm chí khi tu luyện vài loại thần thông thì có thể thông qua kiếm này để phóng thích.
Anh có thể không ngừng truyền năng lượng vào kiếm, phóng thích bất cứ lúc nào để tạo thành đòn chí mạng cho đối thủ.
Ngưng tụ đạo hình thứ nhất, Ngô Bình lại ngưng tụ là Tiên Thiên Bát Quái Đồ. Tiên Thiên Bát Quái Đồ bị anh biến thành một đại trận, Tiên Thiên Bát Quái trận.
Tiên Thiên Bát Quái trận được tạo từ 8 lá cờ, khi dùng chỉ cần ném lên không trung là chúng tự kết trận.
Kế tiếp là Cửu Cung Thiên Cơ Đồ, Ngô Bình biến thành chín đồng tiền, chỉ cần quăng ra là, phối hợp với Tiên Thiên Bát Quái trận sẽ tạo thành Cửu Cung Bát Quái đại trận.
Mỗi ngày Ngô Bình luyện đan và tu luyện, đảo mắt đã hơn nửa tháng. Một ngày này, Thần Nguyệt tới chơi, thấy mặt là đã nói: “Thiếu gia nhà anh gây hoạ rồi đó!”
Trong khoảng thời gian Ngô Bình bế quan thì đã nhờ Thần Nguyệt trông nom mấy người Lý Thái Nhất, đừng để họ gặp rắc rồi, không ngờ vẫn xảy ra chuyện.
Anh lắc đầu: “Ai gây rắc rối rồi?”
Thần Nguyệt: “Lý Thái Nhất tu hành trong Kiếm Cốc, kết lại xảy ra xung đột với người khác, làm bị thương một học sinh. Học sinh kia lại có lai lịch không nhỏ, cha là cháu của Chúa tể tại Kim Đô, có chút thế lực”.
Ngô Bình gọi Lý Thái Nhất, nhanh chóng Lý Thái Nhất đã xuất hiện. Trên tay có vết thương, mặt cũng xanh tím cả mảng.
Ngô Bình nhíu mày, con mình thế nào, anh rõ ràng nhất, tu vi không yếu, thực lực đã là Đạo Cảnh, sao lại bị đánh thành thế này?
“Chuyện gì xảy ra?”, anh hỏi.