Cô bé ấy giật thót, còn chưa tránh kịp đã bị gã vồ ngã xuống đất.
Cô bé sợ hãi hét lên, còn tưởng mình sắp chết rồi. Đúng lúc này, có một bàn tay bóp cổ Cát Quảng Minh từ phía sau. Cát Quảng Minh nổi giận, bèn quay người chưởng một cái. Song chưởng này đập vào người đối phương hệt như đập vào đá tảng vậy.
Người ra tay tất nhiên là Ngô Bình. Anh cười lạnh lùng: “Tao đếm đến ba, rời khỏi cơ thể này, nếu không tao sẽ khiến mày biến thành tro bụi!”
Âm linh này nào biết sợ anh. Nó kêu lên một tiếng quái dị, đấm đá lung tung, nhưng làm cách nào cũng không thoát khỏi sự kìm kẹp của Ngô Bình.
Ngô Bình cười khẩy: “Không biết thân biết phận, chết đi!”
Tay còn lại của anh dán một lá bùa Thuần Dương lên trán Cát Quảng Minh. Tiên lực Thuần Dương truyền vào, toàn thân gã bốc khói, phát ra tiếng la hét thảm thương.
Chưa đầy ba giây, âm linh đã không chịu nổi, đành phải rời khỏi cơ thể gã, biến thành một cái bóng xám lao vào nhà thờ tổ.
Toàn thân run rẩy, Cát Quảng Minh dần tỉnh táo lại. Bây giờ gã rất yếu ớt, nước mắt và nước mũi đều chảy ròng ròng.
Ngô Bình đặt gã xuống đất, chân khí Thuần Dương tuần hoàn trong cơ thể. Anh bảo: “Nghỉ ngơi đi”.
Nói xong, anh xoay người tiến vào nhà thờ tổ.
Cát Quảng Minh rất xấu hổ. Trước đó gã còn xem thường Ngô Bình, ban nãy nếu không nhờ người ta cứu giúp thì gã xong đời rồi!
Thế là gã hét lên: “Anh Ngô, hãy cẩn thận!”
Ngô Bình không trả lời. Chẳng mấy chốc, nhà thờ tổ đã vọng ra một tiếng hét, sau đó là một tiếng động cực lớn.
Lúc này, Ngô Bình đang nhìn chằm chằm vào bức tượng tà thần. Không biết bức tượng này đã được đặt trong nhà thờ tổ bao lâu, ít nhất phải có mười mấy âm linh ám vào nó rồi.
Âm linh trong bức tượng này đã bị anh dùng bùa Thuần Dương giết chết. Nhưng anh cảm thấy bức tượng tà thần này vẫn còn thứ dơ bẩn, mà đối phương còn thuộc hạng yêu tà!
Hiển nhiên, tu vi của đối phương rất cao, yêu khí gần như bằng không. Phiến ngọc có ghi chép, yêu quái có thể loại bỏ hoàn toàn yêu khí chính là yêu tiên!
Thực lực của yêu tiên còn đáng sợ hơn quỷ tiên rất nhiều! Kẻ trở thành yêu luôn cần cơ duyên rất lớn, dù sao thì linh trí của động vật kém xa con người, tu hành khó hơn loài người gấp trăm nghìn lần!
“Yêu quái trong bức tượng này, hãy mau hiện thân để tránh khỏi thương vong!”, anh lạnh lùng nói, đồng thời lấy bùa luyện yêu ra.
Bùa luyện yêu này được anh lấy từ mai rùa, uy lực khủng khiếp!
Bùa vừa lấy ra, bức tượng đã phát ra ánh sáng xanh, một giọng nói cứng rắn cất lên: “Thượng tiên tha mạng!”
Ngô Bình cười khẩy: “Ngươi hãy hiện thân ngay lập tức!”
“Vâng”.
Sau đó, một con chuột lớn lông trắng cao hơn nửa mét nhảy ra từ phía sau bức tượng và quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, chắp tay vái chào anh như con người vậy.
Ngô Bình tò mò nhìn con chuột. Khi nó đứng lên sẽ cao đến một mét ba, một mét tư, thật sự rất to!
Anh hỏi: “Yêu quái, vì sao lại ở đây hại người?”
Con chuột lớn vội đáp: “Thượng tiên, tiểu yêu không hại người, chỉ mượn tượng thần này lấy chút hương khói”.