Ngô Bình: “Huấn luyện viên, trong đồ uống có độc, độc không chết người nhưng tổn thương rất lớn đến cơ thể”.
Huấn luyện viên khiếp sợ: “Có người muốn đầu độc chúng ta?”
Ngô Bình: “Huấn luyện viên, mọi người trước tiên đừng ăn, cũng đừng uống nữa, em ra ngoài xem thử”.
Nói rồi cậu ra khỏi phòng đi dạo một vòng, lúc này khả năng nhận biết của cậu cực kỳ mạnh, Nguyên Thần ngưng tụ trong lúc luyện thần được phóng ra, thoáng chốc đã bao phủ toàn bộ nhà hàng.
Ngay sau đó, cậu phát hiện ra có một người khả nghi trong nhà kho ở bếp, người này khoảng năm sáu mươi tuổi, mặc đồng phục của nhân viên nhưng khí tức của bà ta không phải của người thường, bà ta là một tu sĩ luyện khí.
Ngô Bình lập tức chạy đến, ngay khi vừa đẩy cửa vào, một luồng khói đỏ bay về phía cậu, cậu đánh một chưởng vào không trung, một luồng không khí mạnh mẽ đè lên, đẩy toàn bộ khói trở lại.
Chỉ thấy một bà lão vội ngừng thở, nhanh chóng lùi về sau.
Ngô Bình chỉ vào không trung, thi triển Huyền Sát Chỉ, một tia chỉ phong đánh trúng bà lão, bà ta hừ một tiếng, không thể đứng lên, sắc mặt trắng bệch.
Thấy bà lão không thể động đậy, Ngô Bình giẫm lên đầu bà ta, lạnh lùng hỏi: “Tại sao lại muốn bỏ độc hại chúng tôi?”
Bà lão cực kỳ hoảng loạn, cả đời nghiên cứu độc của bà ta, hại chết rất nhiều người, lần đầu tiên gặp phải một người lợi hại như Ngô Bình. Bà ta nói: “Cậu nhóc, tôi cũng bị ép buộc thôi”.
Ngô Bình nhìn bà ta hỏi: “Người khác ép bà? Là ai?”
Bà lão: “Người khác gọi hắn là cậu Nghiêm, là công tử Nghiêm Lãnh Thạch – cao thủ hàng đầu ở Trung Châu”.
Ngô Bình nhíu mày: “Nghiêm Lãnh Thạch? Tôi không quen biết hắn, sao hắn lại muốn hại bọn tôi?”
Bà lão thở dài: “Vị cậu Nghiêm này rất thích cá cược, có lẽ sự xuất hiện của các cậu đã ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn”.
Ngô Bình hỏi: “Cậu Nghiêm này đang ở đâu?”
Bà lão: “Tôi khuyên cậu đừng đi chọc vào hắn, Nghiêm Lãnh Thạch là cao thủ Bí Cảnh, thực lực rất mạnh”.
Ngô Bình nhấc chân lên, đợi bà lão đứng lên, cậu đánh một chưởng vào ngực bà ta. Bà lão chỉ cảm thấy cả người đau đớn, mềm nhũn, một luồng nhiệt lan truyền từ trên xuống.
Khi luồng nhiệt biến mất, bà ta ngã xuống đất, gương mặt xuất hiện nếp nhăn, tóc cũng lập tức trở nên bạc trắng hệt như bà lão tám mươi tuổi, bỗng chốc già đi rất nhiều.
“Cậu cũng quá tàn ác, thế mà lại phá bỏ tu vi của tôi”, bà ta oán hận nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Bà muốn hại chúng tôi, tôi không giết bà đã là nhân từ rồi đấy”, nói rồi cậu mặc kệ bà lão, xoay người quay về phòng.
Bây giờ bà lão vừa bị phế tu vi, trong vòng một tháng muốn đi đường bình thường cũng rất khó khăn, đã không còn sức đe dọa đến họ nữa.
Quay về lại bàn ăn, huấn luyện viên hỏi: “Ngô Bình, em đi đâu về đấy?”