Ngô Mi: “Chị Hồng Lăng, chị là chị ruột của em, anh em cũng là anh chị, bố mẹ em cũng là bố mẹ chị”.
Hồng Lăng cười nói: “Chị biết chúng ta là chị em thân thiết nhất mà”.
Bọn họ đang ngồi uống rượu chuyện trò thì chợt có người hớt hải chạy đến báo: “Có chuyện rồi ạ, có người đã đánh khách của chúng ta, còn đập phá tủ hàng nữa”.
Ngô Bình bình thản nói: “Bình tĩnh, có gì từ từ nói. Tại sao người đó lại đập tủ hàng của mình?”
Người nhân viên: “Ông chủ, người đó kêu đan dược của mình là giả”.
Ngô Bình híp mắt lại, trực giác mách bảo chuyện này không đơn giản, anh trầm giọng hỏi: “Mọi người đã kiểm tra lại đan dược chưa?”
Người nhân viên: “Chính vì kiểm tra rồi nên sự việc mới rắc rối. Bây giờ, các chưởng quầy đều tới xin xỏ cả rồi, nhưng người đó vẫn đòi chúng ta bồi thường 100 tỷ tiền Đạo”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “100 tỷ tiền Đạo ư? Đan dược mà người đó mua có giá bao nhiêu?”
Người nhân viên: “Người đó mua ba viên đan dược, tổng giá trị là hơn 50 triệu”.
Ngô Bình lập tức hiểu rõ, có lẽ người này cố ý đến lừa tiền họ, đế đô đúng là nơi khó trụ vững.
Anh nói: “Ngồi đây ăn chán lắm, mấy đứa đi theo anh xem trò vui đi!”
Tuy cửa hàng đan dược của Ngô Bình chưa khai trương, nhưng mấy ngày trước đã bán hàng rồi, từ đó phát hiện ra vấn đề để xử lý trước.
Cả đoàn người kéo nhau về thì thấy có một người đàn ông dẫn theo hơn chục người đang đứng hò hét trong nhà.
Người đó cười lạnh nói: “Các người mở quán để lừa đảo à? Nếu hôm nay không cho tôi một câu trả lời thích đáng thì đừng mong làm ăn gì được nữa!”
Ngô Bình đi tới rồi cười nói: “Tôi là chủ cửa hàng, có gì thì anh cứ nói với tôi”.
Người đàn ông tỏ vẻ hung ác, sau đó quan sát Ngô Bình rồi cười khẩy nói: “Cậu là chủ hả? Tốt, tôi hỏi cậu, cậu định đền bù cho tôi thế nào về đan dược giả đã bán cho tôi đây?”
Ngô Bình: “Đan dược giả ư? Không thể nào, hôm nay chúng tôi mới mở bán thử thôi, sao có thể mang đan dược giả ra kinh doanh được?”
Người đàn ông lấy ngay một cái hộp ra rồi nói: “Đây là đan dược mà tôi đã mua ở đây, tôi đã nhờ người kiểm tra rồi, họ bảo đây là hàng giả! Dược lực của nó còn chưa bằng một phần mười đan dược thật nữa”.
Ngô Bình: “Có thể đưa tôi xem được không?”
Người đó lập tức rụt tay lại rồi nói: “Đưa cậu ư? Tôi sợ cậu ném nó đi, thế thì tôi lấy đâu ra chứng cứ nữa”.
Ngô Bình mỉm cười nói: “Anh có biết đan dược mà chúng tôi bán đều có con dấu không?”
Người đó ngẩn ra: “Có con dấu ư?”
Liễu Chí Mưu cười mỉa nói: “Chủ của chúng tôi là Đan Vương nhất phẩm, đan dược do cậu ấy luyện chế đều có khắc quan hiệu ở trên.