Đường Băng Vân chỉ gật đầu, sau đó khoác tay Ngô Bình ra hiệu cho anh bắt đầu vào việc.
Ngô Bình cười nói: “Chào anh, tôi là Ngô Bình, bạn trai của Băng Vân”.
Nhìn thấy Ngô Bình là Nhiếp Bân thấy không vui, Đường Băng Vân xinh thế này, Lý Nhược Đình không thể sánh kịp. Hắn định đến tiếp cận một chút xem có cơ hội nào không, ai ngờ người ta lại có bạn trai rồi.
Hắn thờ ơ đáp: “Ừm, cậu cứ tự nhiên nhé”.
Hàn huyên vài câu xong, Nhiếp Vân kéo Lý Nhược Đình sang một bên hỏi: “Nhược Đình, tên kia có lai lịch thế nào?”
Lý Nhược Đình mím môi: “Là nhà giàu mới nổi, giàu lên từ tiền đền bù đất đai thôi anh”.
Nhiếp Bân quyết định nếu Ngô Bình không có bối cảnh gì thì có là bạn trai của Đường Băng Vân cũng vô dụng, hắn sẽ đá anh đi.
Hắn nháy mắt, một người thanh niên khác đi tới, hai người họ đi ra một góc khuất, Nhiếp Bân nói: “Này Bạch, cậu biết võ đúng không, lát kiếm cơ hội đuổi tên kia ra ngoài cho tôi nhé”.
Người họ Bạch ấy chơi khá thân với Nhiếp Bân, gã liếc nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Cứ giao cho tôi”.
Người thanh niên họ Bạch tên là Bạch Diên Hi - con trai của ông tư Bạch Triển Kỳ, từ nhỏ gã đã học võ cùng bố mình nên giờ đã trở thành một cao thủ cảnh giới Khí đại chu thiên, hiện gã đang quản lý việc kinh doanh của gia đình nên cũng là một cậu ấm khả nổi tiếng ở đây.
Bạch Diên Hi châm một điếu thuốc rồi mỉm cười đi tới cạnh Ngô Bình, sau đó gã lại nở một nụ cười khả ố với Đường Băng Vân.
Ngô Bình cau mày: “Anh nhìn cái gì thế hả?”
Bạch Diên Hi lừ mắt: “Nhìn tí thì làm sao? Bộ tôi nhìn làm cô ấy mất miếng thịt nào à?”
Ngô Bình: “Biến!”
Bạch Diên Hi nổi diện, lớn thế này rồi nhưng chưa ai dám nói vậy với gã. Gã cười lạnh một tiếng, sau đó giơ tay túm lấy bả vai của Ngô Bình, nói: “Thằng kia, chán…”
Gã mới nói được nửa câu thì bất ngờ ngã khuỵ, cụ ngã này rất mạnh, làm gã gẫy mất ba khớp xương, sau đó còn hộc cả máu miệng.
Gã vừa hoảng vừa tức, hoá ra người này là cao thủ.
Bạch Diên Hi vùng vằng định đứng dậy, nhưng Ngô Bình đã đạp vào đầu gã, làm gã không thể cử động được.
Trông thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngẩn ra, Nhiếp Bân há hốc miệng, hắn biết rõ thực lực của Bạch Diên Hi, gã là một cao thủ võ lâm cơ mà, sao lại bị hạ gục mất rồi?
Gã nhanh chóng đi tới rồi cau mày hỏi: “Cậu có biết cậu ấy là ai không?”
“Không, anh giới thiệu cho tôi biết đi”, Ngô Bình cười khẩy, sau đó tự châm một điếu thuốc rồi phả một làn khói vào mặt Nhiếp Bân.
Nhiếp Bân cười lạnh: “Cậu ấy họ Bạch, là cậu chủ của nhà họ Bạch”.
“Ồ, người nhà họ Bạch à?”, Ngô Bình gật gù: “Con trai của ai thế? Bạch Triển Anh hay Bạch Triển Linh?”