Trên mỗi bục mây đều viết tên, trong số đó có một tấm thẻ bằng ngọc nhỏ, bên trên viết bốn chữ “Thiên Địa Kiếm Tông”.
Mấy người họ đáp xuống bục mây, ai nấy tự ngồi vào chỗ. Từ đây nhìn xuống có thể nhìn thấy rõ võ đài cực lớn đó.
Hoa Nguyên Cát: “Sư đệ, đó là võ đài đấu kiếm, nơi kiếm tu so tài cao thấp đỉnh cấp nhất thiên hạ”.
Tả Kỳ Phong: “Ngày mai mới bắt đầu cuộc đấu kiếm chính thức, hôm nay chủ yếu là Kiếm Đạo Quân ra nói vài câu, mời mọi người đồng thời cân đối hài hòa liên minh Kiếm Đạo”.
Ngô Bình: “Liên minh Kiếm Đạo chắc là liên minh các thế lực Kiếm Đạo lớn nhỉ?”
La Thiên Tướng: “Kiếm Đạo Quân hy vọng tất cả các môn phái Kiếm Đạo lớn sẽ chuyển đến đại thế giới Kiếm Đạo. Đại thế giới Kiếm Đạo vô cùng rộng lớn, ngay cả khi tất cả các môn phái chuyển đến đây, cũng có thể chứa được hết”.
Ngô Bình: “Sư tôn, Thiên Địa Kiếm Tông chúng ta có muốn không?”
La Thiên Tướng: “Tất nhiên là không muốn. Ở đại thế giới Huyền Hoàng, mặc dù chúng ta không bằng Huyền Hoàng Môn nhưng cũng không thua kém quá nhiều, không cần nhìn sắc mặt của người ta. Nhưng một khi đến đại thế giới Kiếm Đạo sẽ không giống nhau, chúng ta phải nhìn sắc mặt bốn môn chủ lớn và Kiếm Đạo Quân trước khi làm việc gì. Chúng ta phải tuân theo những quy tắc họ đặt ra”.
Ngũ Long Thiên Quân: “Thế nên chuyện liên minh Kiếm Đạo đã nhắc lại mấy trăm lần vẫn chưa thể thành lập được”.
Mấy người họ nói chuyện phiếm một hồi, Ngô Bình lấy lá trà và hạt dưa ra đãi mọi người.
Đang nói chuyện thì bỗng có một luồng kiếm quang đánh tới, Ngũ Long Thiên Quân vội phát ra tia sáng bảo vệ mọi người.
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, bục mây của mấy người Ngô Bình bị đánh bay ra xa hàng chục dặm, mà vị trí ban đầu đã bị một bục mây khác lớn hơn chiếm cứ.
Nhìn thấy bục mây đó, Ngũ Long Thiên Quân tức giận nói: “Là người của Cửu Thiên Kiếm Vực”.
Có mấy mươi người đứng trên bục mây đó, một người trong đó mặc đế bào, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó từ tốn ngồi xuống.
Sắc mặt La Thiên Tướng rất khó coi, ông ta trầm giọng: “Chu Vân Thiên, ông quá đáng lắm đấy”.
Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh người đàn ông đế bào, dáng người cao gầy, lạnh lùng nói: “La Thiên Tướng, ông không phục sao? Nếu không phục thì đánh với tôi một trận, nếu không thua thì nhường lại vị trí chưởng môn, thế nào?”
La Thiên Tướng lạnh lùng nói: “Chu Vân Thiên, tôi nể tình nghĩa đồng môn nên mới không giết ông, ông đừng không biết tốt xấu như thế”.
Người đàn ông đế bào nói: “Khẩu khí lớn đấy, đệ tử của Thương Huyền Kiếm Đế tôi cũng là người mà ông có thể giết sao?”
Người này chính là một trong năm kiếm đế lớn của Cửu Thiên Kiếm Vực – Thương Huyền Kiếm Đế, là sư tôn của Chu Vân Thiên.
Ngũ Long Thiên Quân lạnh lùng nói: “Thương Huyền Kiếm Đế, ông xem tôi là không khí à? Dọa đệ tử của tôi là hành vi tiền bối có thể làm sao?”
Thương Huyền Kiếm Đế: “Ngũ Long, một kiếm tu hạng ba như ông vẫn không có tư cách để nói chuyện với Kiếm Đế tôi”.
Những lời này là sự sỉ nhục với Ngũ Long Thiên Quân, ông ấy đứng phắt dậy: “Thương Huyền Kiếm Đế, ông tưởng tôi sợ ông sao?”
Thương Huyền Kiếm Đế cười nhạo: “Ông không sợ sao? Nếu không sợ thì có dám đỡ một kiếm của tôi không?”