Sếp Hoa nói: “Cậu Ngô, tôi biết trước đó tôi có thái độ không đúng nên khiến cậu nổi giận. Nhưng chúng ta đều là người Viêm Long, chuyến này đi mang theo sứ mệnh của đất nước, cậu nể mặt nước nhà rồi giám giá cho chúng tôi một chút đi”.
Ngô Bình cười nói: “Giảm giá thì cũng được thôi, nhưng sếp Hoa cũng biết đấy, chuyển quặng bô xít về nước rất phiền phức, doanh nghiệp của các ông có vốn đầu tư của nhà nước nên có đội vận chuyển riêng, giá thành thấp. Hay thế này đi, tôi sẽ giảm giá, nhưng sau này các ông phải phụ trách vận chuyện quặng bô xít và nhôm ô xít cho tôi bằng giá gốc”.
Sếp Hoa sáng mắt lên: “Được, tôi đồng ý, vậy cậu định giảm bao nhiêu?”
Ngô Bình: “Ba tỷ đô, không thể thấp hơn được nữa”.
Sếp Hoa thở phào một hơi, ba tỷ đô thì ít ra ông ta vẫn ăn nói được với cấp trên: “Chúng tôi có thể đến xem mỏ ấy trước được không?”
Cuối cùng, nhóm sếp Hoa đã lấy được bốn mỏ với tổng trữ lượng là năm tỷ tấn với số tiền là 8.9 tỷ đô. Còn Ngô Bình đã dùng số tiền ấy để mua bốn mỏ của Wajih trong 15 năm và giao tiền hết luôn trong một lần.
Từ đó, anh kiếm được 3.4 tỷ đô, nhưng không chỉ có thế, mà còn chi phí vận chuyển hàng năm ít cũng tiết kiệm được 200 triệu đô, mười năm sẽ là 2 tỷ đô.
Hôm sau, Chu Thanh Nghiên ở lại xử lý nốt công việc, còn Ngô Bình thì về nước trước.
Anh đã đi bảy ngày, khi về nước thì thời tiết đã chuyển lạnh, giờ đã là tháng 11 nên người trên phố đều mặc đồ đông cả rồi.
Ngô Bình vừa vào nhà thì đã nghe thấy hai giọng nói xa lạ, anh mở cửa thì thấy Ngô Mi đang ngồi cười đùa với hai cô bé trạc tuổi.
“Anh về rồi ạ!”, nhìn thấy Ngô Bình, Ngô Mi tươi cười ra đón.
Ngô Bình: “Tiểu Mi, bạn học của em à?”
“Vâng, để em giới thiệu nhé. Đây là La Tiểu Mạt và Dương Y, đều là bạn thân của em đấy”.
Trong hai cô bé thì một người có gương mặt non nớt, một người thì mặt hơi gầy và có tàn nhang, trông cũng khá xinh.
“Chào anh ạ”.
“Em chào anh”.
Hai cô bé mỉm cười chào hỏi.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, chào hai em”.
Ngô Mi: “Anh ơi, bọn em chuẩn bị đi chơi đây”.
Ngô Bình cau mày nói: “Sắp tối rồi, mấy đứa còn định đi đâu?”
Ngô Mi cười nói: “Ở huyện mới mở một quán Karaoke, bọn em định đi hát”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, nhưng nhớ cẩn thận đấy”.
“Vâng ạ”, nhóm Ngô Mi thu dọn túi áo, sau đó nhờ Phùng Thiên Lạc lái xe đưa đi.
Ngô Bình chào ông bà ngoại xong thì đi lên tầng chót. Lý Huyền bá, Tạ Phi và Diệp Huyền đang luyện công ở đây, Đông Hoàng thì nằm bò bên cạnh với vẻ chán ngán.
“Tiền bối, người về rồi ạ”, Diệp Huyền tươi cười chạy ra: “Có quà cho đệ tử không ạ?”
Ngô Bình có mua quà, anh lấy một cái hộp rồi mở ra, bên trong có ít đá quý và kim cương, toàn là đồ tướng quân Wajih tặng.
Diệp Huyền sáng mắt lên rồi vội vàng gọi Tạ Phi và Lý Huyền Bá tới rồi chia nhau.
“Cảm ơn tiền bối”, Diệp Huyền cười tít mắt.