Nửa tiếng sau, sát khí trên khoảng không của khu Thiên Sát đã thu nhỏ lại, cấm chế cũng dần bị phá bỏ. Thêm nửa tiếng nữa, tất cả sát khí đã biến mất, mây đen tản đi, những người rình xem náo nhiệt đã nhìn thấy tình hình ở đây.
Có 36 vòng xoáy lính khí trên không liên tục toả ra linh khí duy độ cao, có một cung điện nguy nga lơ lửng trên không, xung quanh nó có 28 ngọn núi, trên mỗi ngọn núi đều có rất nhiều kỳ hoa dị thảo và thần dược.
Điều thần kỳ hơn là cạnh cung điện còn có một dòng ngân hà chảy qua.
Dưới mặt đất còn có vài toà nhà và động phủ cổ xưa, bên trong chúng đều có Động Thiên.
Cả khu vực này dài ba nghìn dặm, rộng khoảng 2500 dặm, bên trong có một vườn thuốc, 12 động phủ, hơn một trăm các ngôi nhà lớn bé và một cung điện khổng lồ lơ lửng trên cao.
Khi tất cả mọi cảnh vật hiện ra, mọi người đều ngơ ngẩn, không biết đây có phải khu Thiên Sát hay không.
Ngay sau đó đã có rất nhiều người xuất hiện rồi muốn vào trong tham quan.
Ngô Bình không rảnh để chú ý đến họ nên đã thả Kim Hầu ra.
Kim Hầu gầm lên rồi trấn thủ ở cổng, chặn các tu sĩ khác lại.
Lúc này, Ngô Bình đang kết nối với đại trận ở đây, anh phát hiện đại trận ở đây chưa mở, điểm trọng yếu của nó nằm ở cung điện trên cao.
Anh bay lên quảng trường phía trước cung điện thì thấy cửa cung điện đang đóng, bên trên có viết ba chữ Tử Hư Cung. Hiện có bốn con rối cao trăm trượng mặc kim giáp tay cầm kiếm đứng đây và toả ra sát khí ngất trời.
Ngô Bình giơ tay ấn vào cửa, bốn con rối đã vung kiếm lên rồi chém anh.
Ngô Bình không chút lo sơ, anh cảm thấy có một luồng năng lượng xâm nhập vào người mình. Lúc này, sức mạnh huyết mạch Thiên Thánh trong người Ngô Bình đã rung lên và tiếp xúc với nguồn năng lượng ấy.
Uỳnh!
Cánh cửa rung lên rồi chầm chậm mở ra, phía sau cánh cửa có linh khí màu tím dồi dào, cùng lúc đó các con rối cũng đã thu kiếm lại.
Ngô Bình mỉm cười rồi bước vào đại điện, anh vừa vào thì đã có một cô gái bước ra trong làn khói tím, cô ấy mặc áo giáp màu đỏ, đôi mắt lạnh băng, thoạt nhìn chắc là một phần của cơ chế phòng ngự của cung điện này.
Cô gái nhìn Ngô Bình rồi quỳ một gối xuống nói: “Tham kiến thiếu chủ”.
Ngô Bình nghe thấy giọng nói của cô ấy là một ngôn ngữ rất phức tạp, khá giống tiếng của Chân Nhân thái cổ, nhưng đã được cải tiến. May mà anh có thể hiểu được nên hỏi: “Đây là nơi nào?”
Cô gái: “Thưa thiếu chủ, đây là nơi ở của con trai thứ bảy của Thiên đế”.
Ngô Bình: “Sao cô lại gọi tôi là thiếu chủ?”
Cô gái: “Vì trong người thiếu chủ có huyết mạch của con trai Thiên đế, điều này chứng tỏ người chính là con cháu trực hệ của con cháu vua chúa”.
Ngô Bình hiểu ra, đó là do huyết mạch của Doanh hoàng nên gật đầu nói: “Cô tên gì?”
“Thưa thiếu chủ, tôi là Kim Mẫn - thống lĩnh Công Giáp Vệ, phụ trách trông coi cung điện này để chờ hậu nhân của con cháu vua chúa đến”.
Ngô Bình: “Trước tôi, có ai đến đây chưa?”
“Chưa ạ”.
Ngô Bình vui vẻ nói: “Thế thì sau này tôi chính là chủ nhân của Tử Hư Cung à?”