Có được hơn tám mươi vạn Tộc Xích Long gia nhập, sức mạnh của Bát Quái Sát Trận lập tức mạnh thêm mấy lần. Lý Thần Đồ chém một kiếm xuống, đại trận mạnh mẽ đang phòng thủ ở tường thành lập tức bị chém nát. Nhờ đó, cửa chính của thành cũng vỡ vụn, đại quân Nhân tộc lập tức nhào vào.
Trong một ngày, Nhân tộc phá được thành Tây Định, bắt năm mươi vạn quân trông giữ và hơn ngàn vạn danh Tộc Xích Long làm tù binh!
Một khi cửa phụ phía tây Tộc Xích Long của thành Tây Định khi bị phá, có thế giúp cho đại quân Nhân tộc tiến quân thần tốc đánh thẳng vào giữa trọng tâm Tộc Xích Long!
Lúc này số lượng tù bị bị bắt được là hơn một trăm hai mươi vạn. Lý Thần Đồ lập tức đưa một trăm hai mươi vạn quân sĩ vào trong kiểm soát của Cấm Kỵ Ký Sinh để họ trở thành binh lính cấm kỵ!
Bước tiếp theo, Lý Thần Đồ ra lệnh Ngô Bình trấn giữ thành Tây Định, còn ông ấy sẽ tiếp tục cử ba mươi vạn đại quân Nhân tộc, một trăm hai mươi vạn lính Xích Long đi về hướng đông. Cùng trưa hôm đó, khai phá ra tòa thành lớn thứ hai, là thành Kim Ngô!
Trong thành Kim Ngô có bảy mươi lăm vạn quân Xích Long trông giữ đầu hàng, hài ngàn bốn trăm vạn người Tộc Xích Long trở thành nô lệ!
Sau khi Lý Thần Đô nắm được thành Kim Ngô trong tay, mới cho đại quân nghỉ ngơi. Cùng lúc đó, Nhân tộc ở Kim Đô cũng bắt đầu chia ra dời vào thành Tây Định và Kim Ngô. Mỗi Nhân Tộc được thu hai người Tộc Xích Long làm nô lệ miễn phí! Đương nhiên, nếu có người chịu bỏ tiền thì sẽ có thể mua thêm một vài người nữa.
Ngô Bình cử người phụ trách sắp xếp chỗ ở, rồi sao người kiểm kê số lượng nô lệ Nhân tộc trong thành và làm danh sách chủ nô của Tộc Xích Long ra đây. Thì ra ngay từ đầu, nơi này cũng là địa bàn của Nhân tộc sau đó bị Tộc Xích Long chiếm đóng, do đó mà thời gian qua Nhân tộc trở thành nô lệ của Tộc Xích Long. Nếu số lượng nô lệ Nhân tộc ở trong thành Tây Định đã cao hơn ba nghìn vạn, vậy chứng tỏ còn rất nhiều nô lệ ở ngoài thành không đếm xuể.
Tính sơ qua, nếu dùng thành Tây Định làm khu vực trung tâm, thì hiện tại họ có hơn ba trăm năm mươi triệu nô lệ từ Nhân tộc. Chuyện phiền toái nhất là phải sắp xếp chỗ ở cho họ lần nữa, nhưng mà cũng may Đông Đô đã phải một số lượng lớn người đến giúp đỡ, nên chuyện này cứ giao cho họ xử lý.
Những nô lệ của Nhân tộc này sống rất khốn khổ, thường ngày họ làm trâu làm ngựa không tính thậm chí còn có thể bị Tộc Xích Long ăn tươi theo sở thích bọn chúng. Tộc Xích Long thích đứa bé từ ba tuổi đến năm tuổi của Nhân tộc, mỗi năm trong biên giới Tộc Xích Long đều có hơn một nghìn vạn nô lệ từ Nhân tộc bị chúng ăn hoặc giết.
Ngô Bình dạo một vòng gần thành Tây Định, anh mới phát hiện từ ngàn dặm xung quanh tường thành này có mảnh ruộng rộng lớn cực kỳ tốt, phía tây là một vùng thảo nguyên để chăn nuôi. Sau khi anh đi nghe ngóng mới biết, những nơi đó từng là nơi sáng xuất lúa gạo và trái cây của Nhân tộc rất nổi tiếng.
Anh đang thưởng thức không gian và hình ảnh tự nhiên, thì Lý Thần Đồ đột ngột xuất hiện đứng bên cạnh anh cười nói: “Cậu xem mảnh ruộng to lớn, xanh ươm thẳng tắp kia, có thể nuôi ít nhất một tỷ Nhân tộc sống đấy! Từ giờ trở đi, nơi đó sẽ chăn nuôi dê bò ngựa, những sản phẩm do đồng ruộng sản xuất ra đều sẽ thuộc sở hữu của cậu!”
Ngô Bình bất ngờ, lúc này anh mới nhớ đến lời hứa lúc đó. Anh sẽ chiếm hữu tài nguyên trên địa bàn Tộc Xích Long mười năm! Anh cười khổ nói: “Tiền bối này, ta không đủ sức quản lý nhiều đồng ruộng như vậy đâu”.
Lý Thần Đồ: “Cậu không cần quản lý, mỗi năm thu thuế định kỳ là được rồi. Tộc Xích Long bắt rất nhiều Nhân tộc làm nô lệ, từ này về sau họ sẽ quản lý chăn nuôi và chăm sóc ruộng ở đây”.
Ngô Bình chớp chớp mắt khó hiểu: “Chẳng phải theo ý của tiền bối, ta đã trở thành một địa chủ lớn nhất thành rồi sao?”
Lý Thần Đồ: “Ta kiến nghị cậu lấy sáu, còn lại để họ lấy bốn. Họ đã làm rất nhiều đời nô lệ rồi, cuộc sống cũng rất khổ”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy ta cứ lấy năm thôi, mọi người đều được một nửa. Sau mười năm, ta sẽ đưa ruộng và đồng cỏ cho họ luôn”.
Lý Thần Đồ vui mừng nói: “Vậy ta thay họ cảm ơn Ngô công tử!”
Ngô Bình bật cười ha hả nói: “Chuyện nhỏ mà, phải rồi tiền bối. Thành Kim Ngô bên kia ra sao rồi?”
Lý Thần Đồ: “Ta đến gặp cậu là muốn nói chuyện thành Kim Ngô đây. Bên cạnh thành Kim Ngô có một ngọn núi Kim Cương, trên núi có rất nhiều cây Kim Cương rậm rạp và dư thừa. Ta đã cử người kiểm soát núi Kim Cương, cậu có thể đến xem”.
Theo lời hứa, thì Ngô Bình sẽ sở hữu toàn bộ khối lượng cây Kim Cương trong mười năm. Anh gật đầu nói: “Tốt, đi xem!”
Núi Kim Cương rộng ba ngàn dặm, những tảng đá trên núi này vô cùng cứng ngay cả đao chém vào cũng không thể để dấu vết gì trên đó, nên gọi là đá Kim Cương. Trên núi Kim Cương có một loại cây Kim Cương mọc rậm rạp và dư thừa, loài cây này sinh trưởng rất chậm, ba ngàn năm mới có thể trưởng thành. Một số ít khác, còn phải một vạn năm mới trưởng thành nổi. Trong cây Kim Cương chứa thần lực Kim Cương, có thể dùng nó rèn chuôi kiếm, chuôi đao, cáng thương, thân cung và những vụ khí khác, nó sẽ giúp độ sát thương của vũ khí tăng lên mạnh nhất có thể!
Một thanh kiếm bình thường mà có thể trang bị được một chuôi kiếm bằng cây Kim Cương này, nó sẽ lập tức trở thành cây kiếm thần sắc bén, chém sắt như chém bùn. Chuyện này dẫn đến cây Kim Cương trở nên quý hiếm, chuôi kiếm làm bằng cây Kim Cương nặng tầm một khối cũng có giá bán đắt đến mấy trăm nghìn thánh thù rồi.Nếu là cây Kim Cương cực phẩm thì giá cả còn có thể đạt đến mười triệu thánh thù!