Anh vừa nói vừa lấy ra bùa thần trấn áp Tam Hoàng, Quỷ Mẫu vừa thấy lá bùa thì giật mình, thậm chí còn bất giác quỳ xuống đất, run rẩy nói: “Thượng tiên tha mạng”.
Trước đây, lá bùa này chỉ phát ra một phần ngàn uy lực thì đã khiến cho Ngô Bình không rục rịch nỗi, giờ lá bùa này đã được anh luyện hóa, uy lực của nó lại còn mạnh hơn nữa.
Ngô Bình cất lá bùa, nói: “Nghiêm Lập Tân tham lam thật, nhưng cô cũng không cần thiết phải như thế, dù gì thì cô cũng chỉ vì muốn cứu con gái”.
Quỷ Mẫu: “Mọi chuyện đều nghe theo thượng tiên”.
Ngô Bình: “Cô ở đây đợi tôi, tôi đi một lát sẽ quay lại”.
Anh nói xong thì bay lên cao rồi đáp xuống ở phòng sách nhà họ Nghiêm.
Lúc này, Nghiêm Lập Tân đang ngồi bên trong, trước mặt ông ta đặt một cái bình gốm xanh.
Nghiêm Lập Tân không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của Ngô Bình, ông ta bình thản nói: “Cháu đến rồi à”.
Ngô Bình: “Chú Nghiêm, sáng nay chú nên nói sự thật với cháu”.
Nghiêm Lập Tân thở dài: “Là lỗi của chú. Chắc cháu đã gặp nữ quỷ đó rồi nhỉ?”
Ngô Bình: “Gặp rồi, cô ta đã nói cho cháu biết hết cả rồi”.
Nghiêm Lập Tân đứng dậy, đưa tay đóng cửa phòng lại. Cửa vừa đóng lại thì Ngô Bình đã cảm giác thấy có một luồng sức mạnh đáng sợ đè nén, khiến anh không động đậy được.
Anh từ từ ngồi xuống, chỉ có như vậy mới không thấy quá khó chịu.
Anh nhìn Nghiêm Lập Tân, lạnh lùng nói: “Đây là chiêu trò của Long Hổ Sơn sao?
Bên ngoài phòng có tiếng đàn ông vang lên: “Nhóc con, thiên sư ta đang giăng bẫy bắt con nữ quỷ đó, sao cậu lại dám đến làm loạn hả? Cậy hãy ngoan ngoãn ở đây, để thiên sư ta đi bắt nữ quỷ đó”.
Ngô Bình chau mày: “Bên ngoài cửa là cao thủ của Long Hổ Sơn đó sao?
Đối phương cười hehe: “Long Hổ Sơn chỉ có một thiên sư, thân phận của ta còn phải hỏi nữa sao?”
Ngô Bình: “Quỷ Mẫu đó không có lỗi gì, tại sao nhất định phải bắt cô ta?”
Đối phương nói: “Quỷ Mẫu đó nửa thần nửa quỷ, nếu có thể luyện hóa thì sẽ rất có lợi cho Long Hổ Sơn ta”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi đã hứa với Quỷ Mẫu đó, giúp cô ta cứu con gái, vì vậy ông không thể động đến cô ta”.
Đối phương cười lạnh lùng: “Dám quản việc của ta, cậu có tư cách đó sao?”
“Ầm”.
Ngô Bình đấm một đấm, một tiếng nổ liền vang lên giữa không trung, cả không gian khung chuyển, khiến Nghiêm Lập Tân sợ đến ngã lăn ra đất.
Anh đã phá tan thủ pháp trấn áp của đối phương chỉ với một đấm, sau đó ôm cái bình lên và đi ra ngoài.
Bên ngoài cửa, một người đàn ông trung niên mặc áo đỏ nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Ngô Bình nói: “Thủ đoạn của Long Hổ Sơn chẳng qua cũng chỉ có vậy”.
Người đàn ông trung niên chau mày: “Xem ra ta đã đánh giá thấp cậu”.
Ngô Bình: “Chắc ông là người đứng sau giật dây cho tất cả những hành động của Nghiêm Lập Tân đúng không?”